Chỉ thấy Hùng Tâm trực tiếp đi đến trước khối “Nghiệm binh thạch" 500 cân, thân thể hạ ngồi chồm hổm, hai tay bắt lấy tảng đá.
Quảng trường vốn ồn ào náo động, nháy mắt trở nên lặng ngắt như tờ.
Hạng mục thi đấu đoạt ngôi này đã rất nhiều năm rồi không xuất hiện một đại lực sĩ 500 cân rồi. Mọi người ngừng thở, chậm đợi kỳ tích xuất hiện.
Chỉ thấy Hùng Tâm hét lớn một tiếng, đôi tay dùng hết sức, khối "Nghiệm binh thạch" 500 cân bị nhấc lên.
Khi Hùng Tâm nâng khối đá qua đầu, khán giả ai nấy đều hò hét cổ vũ.
Triệu Hùng nhìn vào đôi chân của Hung Tâm run rẩy lợi hại, anh lắc đầu, nhỏ giọng nói: "Cậu ta đi không tới ba bước!"
Hoa Di nghe xong, lúc sau, ánh mắt vẫn chăm chú nhìn vào Hùng Tâm.
Chỉ thấy Hùng Tâm nâng khối "Nghiệm binh thạch" mới vừa đi đến bước thứ 2, chợt nghe ”đùng!" Một tiếng, tảng đá nặng nề rớt ở trên mặt đất.
Mọi người phát ra một tiếng than tiếc rẻ, tiếc nuối thay cho Hùng Tâm.
Chỉ kém một bước thì Hùng Tâm đã thành công rồi, nhưng chung quy là thua ở bước cuối cùng.
Hùng Tâm ủ rủ đi xuống đài, so với ý thức hăng hái trước đó, là hai cực khác nhau.
Miêu Vương lắc đầu, Hùng Tâm chính là mầm giống của thôn họ. Hùng Tâm thất bại, hy vọng duy nhất, chỉ có thể ủy thác ở Lư Vượng thôi.
Nhưng mà, Hùng Tâm cũng đã nâng được khối đá 500 cân rồi, cũng đã có sự tôn kính của mọi người rồi.
Một trận vỗ tay tán thưởng rộ lên, tặng cho Hùng Tâm.
Liên tiếp lại có tám chín người lên đài nhưng những người này đều là thử "Nghiệm binh thạch" 360 cân. Nếu không ai có thể nâng được "Nghiệm binh thạch" 500 cân thành công, thì lại một lần nữa nâng khối đá 360 cân lên, xem ai chịu đựng được lâu hơn.
Các thôn trại y như thường lui tới, đều không có Nhân sĩ có thể đem "Nghiệm binh thạch" 500 cân lên.
Cuối cùng, chỉ còn lại có Lư Vượng, Phùng A Quý cùng Triệu Hùng ba người.
Lư Vượng cùng Phùng A Quý đều là "tuyển thủ mầm mống". Mọi người gặp đại biểu của Lộc Hồ, là một thanh niên tên Triệu Hùng, bộ dạng xanh xao vàng vọt, căn bản không đưa anh vào danh sách giành hạng nhất.
Phùng A Quý lên sân đầu tiên, anh ta trực tiếp đi đến"Nghiệm binh thạch" 500 cân ôm lấy hai bên khối đá, trong miệng hét lớn một tiếng.
Tảng đá vừa mới giơ lên, chợt nghe “đùng!” một tiếng, đã đổ trên đất, khiến mặt đất cũng rung rung lên.
Mọi người lại phát ra một hồi thổn thức, xem ra năm nay ngôi vị lại thuộc về tay của Miêu Tộc rồi.
Miêu Vương gọi anh chàng cao to lực lưỡng ra nói khẽ vào tai.
Người đó gật đầu và bước đến trước Nghiệm Binh Thạch.
Triệu Hùng thấy vóc người cao lớn, lưng hùm vai gấu, cơ bắp trên cơ thể chắc nịch, nhìn là biết đây là tên có thực lực rồi.
Hoa Di tò mò hỏi Triệu Hùng: "Miêu Vương đã nói gì với anh ta nhỉ?"
Khoảng cách giữa Triệu Hùng và Miêu Vương cũng không phải rất xa, tai của anh rất nhạy bén, đã nghe hết chuyện của Miêu Vương nói với Lư Vượng.
Anh nói cho Hoa Di: "Miêu Vương nói, nếu Lư Vượng có thể thắng cuộc thi này, thì sẽ gả con gái cho anh ta."
"A!"
Hoa Di đưa mắt đến người bên cạnh Miêu Vương, một cô gái xinh đẹp đang ngồi đó.
"Cô gái xinh đẹp kế bên Miêu Vương hẳn là con ông ta rồi?”
"Hẳn là đúng vậy!" Triệu Hùng gật đầu.
Triệu Hùng liếc nhìn con gái của Miêu Vương, sau đó quay lại về khán đài.
Chỉ thấy Lư Vượng đi đến trước khối đá 500 cân, anh ta xuống tấn, cầm lấy đôi tai của khối đá. Trong miệng hét lớn một tiếng, gân xanh nổi lên hết.
Khi Lư Vượng quát lên, khối đá 500 cân, bị nâng cao qua đâu.
Miêu Vương mắt lộ ra thần sắc tán dương, những người khác đều ngừng thở chờ mong kỳ tích xảy ra.
Đã lâu rồi không xuất hiện một người có thể nâng thành công khối đá 500 cân cả.
Dân làng ở nơi đây đều là những người giản dị.
Đối với bọn họ, sức mạnh của người đàn ông biểu tượng cho tất cả, và đại diện cho năng lực.
Lư Vượng nâng "Nghiệm binh thạch" 500 cân chỉ thấy anh ta vững vàng bước về trước năm bước.
Năm bước!
Rốt cục khí lực kiên trì không nổi nữa, chợt nghe “ầm!” một tiếng, tảng đá trong tay rơi mạnh xuống mặt đất.
Nháy mắt, tiếng vỗ tay như sấm vang lên.
Các thôn trại, một số cô gái bị Lư Vượng hấp dẫn đua nhau chạy đến tặng hoa cho anh ta.
Lư Vượng vung tay vung lên, hưng phấn mà rống lớn một tiếng, trên mặt tràn đầy niềm vui.
Thành công
Anh ta rốt cục thành công rồi.
Lư vượng đang chờ đợi con gái của Miêu Vương đến tặng hoa cho mình, nhưng đợi hồi lâu, cũng không thấy cô đi lên, trên mặt hơi hơi toát ra thất vọng.
Hoa Di Thấy Lư Vượng thành công nâng được"Nghiệm binh thạch" 500 cân, hơi hơi nhíu mày.
Nếu Triệu Hùng muốn thắng được trận đấu, thiết yếu phải thành công nâng lên "Nghiệm binh thạch" 800 cân mới được. Mà từ khi có hoạt động này tới nay, còn chưa từng có ai thành công nâng được 800 cân "Nghiệm binh thạch" cả. .
Tộc trưởng lúc đầu còn tính nhờ Triệu Hùng giúp Lộc Hồ ra mặt, nhưng bây giờ Lư Vượng nâng được 500 cân đó, ông đã hết hi vọng rồi.
Ông nói với Triệu Hùng rằng: "Anh Triệu, anh cố hết sức là tốt rồi! Cuộc thi đoạt ngôi này, hữu nghị thứ nhất, trận đấu thứ 2 thôi!"
Triệu Hùng “dạ!” một tiếng, đợi trọng tài giới thiệu tên. Anh đi nhanh, đến chỗ của "Nghiệm binh thạch".
Mọi người thấy Triệu Hùng chỉ cao một mét bảy tám thôi, cân nặng cũng thấp, thân hình thì nhỏ nhắn.
Trong lòng mọi người đều cảm thấy không có hi vọng gì rồi, Lư Vượng nhất định là"Đoạt giải nhất" vương giả.
Nhưng mà, con gái của Miêu Vương lại từ trên người Triệu Hùng, cảm nhận được một niềm tự tin lớn mạnh.
Người đàn ông này tuy tưởng mạo bình thường, nhưng khí chất trên cơ thể anh lại thu hút được ánh nhìn của con gái của Miêu Vương..
Triệu Hùng đi đến khối "Nghiệm binh thạch" 800 cân.
Những khán giả đều bị chuyện trước mặt làm ngơ ngác.
Ạnh ta muốn làm cái gì?
Bạn đang đọc truyện mới tại metruyenhotmoi . Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!