Lâm Thanh Thảo lạnh lùng nhìn Triệu Hùng: “Anh tốt nhất nên đưa người rời khỏi nhà chính nhà họ Trang càng nhanh càng tốt đi. Mặc dù cô chủ nhà tôi đã phong tỏa tin tức về thân phận của anh, nhưng tin tức Triệu Khải Thời được người khác cứu ra, đã truyền đến nhà họ Lưu ở Nha Trang rồi.”
“Cô là đến báo tin cho tôi sao?”
Lâm Thanh Thảo hừ một tiếng, nói: “Hừ. Tôi còn lâu mới giống người nào đó lấy ân báo oán. Các người tốt nhất rời đi trước trưa nay đi, nếu không sẽ bị họa sát thân đấy.”
Bên phía thành phố Đà Lạt chỉ có Triệu Hùng và Tàn Kiếm, hai người võ thần bang.
Nếu như nhà họ Lưu Nha Trang thật sự cử cao thủ đến đây, vậy thì dưới tình hình mang theo người nhà, muốn chạy cũng không thể chạy được.
“Cảm ơn cô.” Triệu Hùng nói với Lâm Thanh Thảo.
Lâm Thanh Thảo lạnh lùng nói: “Người anh phải cảm ơn không phải là tôi, muốn cảm ơn thì cảm ơn cô chủ tôi đi.”
Nói xong, Lâm Thanh Thảo quay người rời đi.
Triệu Hùng đứng tại chỗ im lặng một lúc, không ngờ Lưu Hải Yến lại cử Lâm Thanh Thảo đến thông báo cho mình biết.
Sau khi về nhà họ Trang, Triệu Hùng gọi quản gia Niên Bình Sinh đến, nói với Niên Bình Sinh: “Ông Niên, lập tức sắp xếp máy bay, trước trưa hôm nay chúng ta nhất định phải trời khỏi thành phố Đà Lạt.”
Niên Bình Sinh nghe thấy vậy thì ngạc nhiên, hỏi: “Cậu chủ, sao lại gấp như vậy?”
“Nhất định phải đi. Nếu không, sẽ gặp nguy hiểm. Chuyện hôm qua đã sắp xếp xong chưa?”
“Sắp xếp xong rồi. Ngoại trừ năm sáu người muốn ở lại, những người khác đều muốn đi theo đến thành phố Hải Phòng.”
“Lập tức đưa cho năm sáu người này phí nghỉ việc, nhanh chóng sắp xếp máy bay đi. Phía bên sân bay có người không?”
“Có người.”
Niên Bình Sinh trả lời: “Chuyện này có thể làm được.”
“Mau đi làm đi. Ăn sáng xong thì lập tức hành sự.” Sắc mặt Triệu Hùng nghiêm túc, phân phó cho Niên Bình Sinh.
Sau khi ăn sáng xong, tất cả mọi người nhà chính nhà họ Triệu đều bắt đầu hành động.
Những người lựa chọn rời đi, lần lượt đến chào tạm biệt Triệu Khải Thời và Niên Bình Sinh. Những người lựa chọn đến thành phố Hải Phòng, đều ngoan ngoãn ngồi xe đến sân bay.
Cả nhà chính nhà họ Triệu, ngoại trừ một căn nhà trống, không còn một người nào. Một số đồ đáng tiền, hoặc là lưu giữ lại, hoặc là gửi qua đường bưu điện.
Triệu Hùng, Tàn Kiếm và Triệu Khải Thời không ngồi máy bay đến thành phố Hải Phòng, mà ngồi một máy bay khác ra thẳng nước ngoài.
Triệu Hùng đã lấy được thuốc giải, việc giải cứu người nhà họ Triệu được ưu tiên hàng đầu.
Lý Thanh Tịnh làm theo căn dặn của Triệu Hùng, cử người đến sân bay thành phố Vinh đón người, sắp xếp của nhóm người Niên Bình Sinh.
Sau khi đến nước ngoài, Triệu Hùng, Triệu Khải Thời và Tàn Kiếm, không hề lập tức quay trở về nhà họ Triệu.
Trong khách sạn, Triệu Hùng và bố Triệu Khải Thời lại bàn bạc.
“Bố. Bây giờ tình hình nhà họ Triệu thế nào rồi? Bố có biết ai là nội gián của nhà họ Triệu không?” Triệu Hùng đưa cho Triệu Khải Thời một điếu thuốc, mịnh cũng châm một điếu.
“Chú sáu con.”
“Chú sáu?” Triệu Hùng nghe thấy vậy thì ngạc nhiên.
Triệu Khải Đức là người có tính cách mạnh mẽ, sau khi kết hôn thì không có con, nhìn thế nào cũng không giống nội gián.
“Sao lại là chú sáu được chứ?” Triệu Hùng truy hỏi.
Triệu Khải Thời thở dài, nói: “Chuyện này vẫn là do thím sáu của con nói cho bố biết. Mấy anh em bọn bố đều có con cái, chỉ có chủ sáu con là không có con cái. Cũng chính là nói, chú sáu con không có con trai nối dõi, không có quyền thừa kế nhà họ Triệu. Chính bởi vì điểm này, khiến tính cách của chú sáu con thay đổi. Bố vẫn không nói chuyện này ra là muốn cho chú sáu con một cơ hội. Nhưng chú sáu con vẫn không thay đổi, sống chết muốn bán mạng cho Tần Giao, bố thấy vô phương cứu chữa rồi.”
Triệu Hùng đột nhiên nhớ lại, trước đây Triệu Khải Đức từng nói, muốn làm chuyện mà tập đoàn Khải Thời nên làm. Bây giờ nhớ lại, hóa ra là một âm mưu.
“Vậy bên Tần Giao ẩn giấu ở nhà họ Triệu chúng ta, rốt cuộc có bao nhiêu cao thủ?”
“Hai cao thủ thiên bang, một người gọi là Vệ Ôn Thanh, một người tên là Đặng Mẫn. Ngoài ra, còn có mấy cao thủ nhân bang nữa.”
Triệu Khải Thời hút một hơi, nói: “Đây chính là lý do vì sao bố bảo Thiên Trung nói với con muốn con trở thành cao thủ thiên bảng, hoặc là khiến cho công ty trở lên lớn mạnh, mới có thể nói cho con biết sự thật.”
“Vậy bố muốn xử lý chú sáu thế nào?” Triệu Hùng hỏi.
“Bố cũng chưa nghĩ kỹ.”
Triệu Khải Thời thở dài, ông không muốn nhìn thấy chuyện thủ túc tương tàn này nhất.
Sau khi im lặng một lúc, Triệu Khải Thời nói: “Nếu như chú sáu con hồi tâm chuyển ý, tất nhiên bố cũng sẽ không làm khó cậu ta. Nhưng tính khí của chú sáu con, con cũng biết rồi đấy, e rằng sẽ đi vào bế tắc.”
Triệu Hùng gật đầu, nói: “Vậy chúng ta vẫn nên nghĩ cách để trà trộn vào nhà họ Triệu trước, xử lý xong người của Tần Giao rồi hãy tính tiếp.”
Triệu Khải Thời đã biết con trai Triệu Hùng xếp“thứ hai thiên bảng, đối phó với hai cao thủ thiên bang này đều không có vấn đề gì. Cho dù cộng thêm mấy cao thủ nhân bang, cũng không phải là đối thủ của Triệu Hùng. Hơn nữa, còn có một Tàn Kiếm xếp thứ tám địa bang.
“Bố có một cách.” Triệu Khải Thời nói.
“Bố, cách gì vậy?”
Triệu Khải Thời nói với Triệu Hùng: “Không phải con biết hóa trang sao? Hóa trang con thành chú sáu của con, trà trộn vào nhà họ Triệu. Đợi thời cơ giết hai cao thủ thiên bang, những người khác thì không cần phải lo lắng. Điều phải cẩn thận chính là trên tay tên gọi là Vệ Ôn Thanh kia còn có một cái trống nhỏ, chỉ cần cậu ta gõ một cái, một số người trúng độc của nhà họ Triệu sẽ phát tác. Chỉ cần con cướp được cái trống đó, hoặc là lập tức chữa khỏi cho bọn họ, thì không cần gì phải lo nữa.”
“Bố bảo con giả làm chú sáu sao?”
“Đúng vậy. Chú sáu con chính là người của bọn họ. Tất nhiên Vệ Ôn Thanh và Đặng Mẫn sẽ biết thân phận của cậu ta, hơn nữa còn có thể lôi chú sáu con ra ngoài, con hiểu ý của bố không?”
Triệu Hùng là một người thông mình, tất nhiên hiểu ý của Triệu Khải Thời.
“Con biết rồi, vậy thì cứ quyết định như vậy đi. Hôm nay, chúng ta nghỉ ngơi trước đã, ngày mai con sẽ dụ chú sáu ra, sau đó sẽ hóa trang thành chú sáu, rồi bắt đầu hành động.”
Triệu Khải Thời nghe thấy Triệu Hùng nói như vậy, tâm trạng vô cùng phấn khích.
Ông đã đợi ngày này quá lâu rồi. Nhưng khi ngày này thật sự đến, cũng có nghĩa là phải thủ túc tương tàn.
Triệu Khải Thời là anh cả trong sáu anh em nhà họ Triệu, ông không muốn đối mặt với hiện thực này, nhưng lại không thể không đối mặt với hiện thực này.
Trời tối, Triệu Hùng đổi sang sim điện thoại nước ngoài, gọi điện thoại cho vợ mình Lý Thanh Tịnh.
“Thanh Tịnh, nhóm người ông Niên đã đến chưa?”
“Đến rồi. Đều đã sắp xếp xong hết rồi. Ngoài ra, em phải nói với anh một tin tốt.”
Lý Thanh Tịnh cười nói, rõ ràng tâm trạng đang rất tốt.
“Tin tốt?”
Triệu Hùng nghe thấy vậy thì ngẩn ra, ngoại trừ tìm được Kim Châu, lấy được thuốc giải độc, anh đã lâu lắm rồi chưa nghe thấy tin tốt.
Bạn đang đọc truyện mới tại Metruyen_hotmoi. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!