Loại người giống như Mạnh Tài Triết thì Triệu Hùng kinh tởm không muốn động tay vào.
Lý do anh đích thân đến đây là vì anh muốn dùng cách của mình để dạy dỗ cho Mạnh Tài Triết một bài học.
Sau khi xử lý xong chuyện của Mạnh Tài Triết thì Triệu Hùng lập tức lái xe đi tới nhà họ Đào, trước sau không tới một tiếng đồng hồ.
“Xử lý xong rồi à?” Lý Thanh Tịnh hỏi Triệu Hùng.
Triệu Hùng gật đầu sau đó nói với Lý Thanh Tịnh: “Thanh Tịnh chúng ta đi tới chỗ của Trọng Ảnh đi.”
Lý Thanh Tịnh ừm một tiếng, sau đó cùng Triệu Hùng chào bà cụ Đào rồi mới rời khỏi nhà họ Đào.
Triệu Hùng đã chuẩn bị phòng cho Trọng Ảnh và An Như tại Ngã Nguyệt Đàn, ngoài việc mua cho hai người một căn hộ ra thì còn anh còn mua cho Trọng Ảnh một chiếc Mercedes-Benz G làm phương tiện đi lại.
Trọng Ảnh bị ám ảnh bởi võ thuật, anh ta chỉ muốn sống một cuộc sống bình thường. Thật ra lại không có năng lực kiếm được nhiều tiền.
Vốn dĩ không muốn nhận những thứ này của Triệu Hùng, về sau dưới sự khuyên nhủ của Triệu Hùng và Trần Văn Sơn thì anh cũng miễn cưỡng nhận lấy.
Một căn hộ, một chiếc xe xa hoa, trong mắt của người bình thường là những món đó cao quý khó cầu. Nhưng đối với một người trên người có mấy trăm tỷ như Triệu Hùng mà nói thì nó chỉ là một món tiền mà thôi.
Triệu Hùng đưa Lý Thanh Tịnh tới nhà của Trọng Ảnh.
Lúc này Trọng Ảnh với An Như đang tỉ mỉ trang trí căn nhà của mình, sau khi bày biện được một vài món đồ thì căn nhà cũng đã có bầu không khí của căn phòng tân hôn.
Thấy Triệu Hùng với Lý Thanh Tịnh đi tới thì Trọng Ảnh dừng công việc mà mình đang làm lôi kéo Triệu Hùng tới ghế sô pha ngồi uống trà.
Còn Lý Thanh Tịnh và An Như thì đi lên phòng ở trên tầng nói mấy chuyện bầu bí.
Lý Thanh Tịnh và An Như đều đang là bà bầu, nhưng mà Lý Thanh Tịnh dù sao cũng đã có một lần sinh nở rồi cho nên rất có kinh nghiệm. Nên cô đã chia sẻ với An Như những chuyện trong khi mang bầu và cả những thứ cần phải chuẩn bị khi sinh.
Vốn dĩ lúc ban đầu An Như dự định đi tham gia một khóa học cho người bầu, nhưng mà về sau người nhà họ An và nhà họ Niếp tới gạt bỏ dự định của cô ấy.
Lý Thanh Tịnh nói rất chuyên nghiệp, An Như từ Lý Thanh Tịnh học được rất nhiều thứ.
Triệu Hùng vừa uống trà vừa nói với Trọng Ảnh: “Anh trai của An Như đã tới tìm tôi.”
“Đó là chuyện nằm trong dự liệu rồi!” Trọng Ảnh nói.
“Bọn họ còn có động tĩnh gì khác không?”
“Tạm thời thì không có!” Triệu Hùng trả lời.
Trọng Ảnh thở dài và nói: “Càng như thế thì càng khiến tôi lo lắng hơn. Tôi luôn luôn cảm giác đây là sự yên bình trước một trận bão táp.”
Triệu Hùng vỗ vai Trọng Ảnh và an ủi nói: “Yên tâm đi, có tôi rồi! Ở đây là Hải Phòng, mặc kệ bọn họ dở thủ đoạn gì tôi đều có thể ứng phó được. Anh cứ yên tâm chuẩn bị hôn lễ với An Như là được.”
“Nhưng mà anh vẫn đang bận chuyện của tập đoàn Khải Thời và cả nhà học Lưu ở Nha Trang nữa. Lúc này tôi gây thêm phiền phức cho anh nữa thì trong lòng tôi thấy rất khó chịu.”
“Chúng ta là anh em với nhau còn nói mấy cái này làm gì.”
Trọng Ảnh cười sau đó bưng tách trà lên và nói: “Nào, tôi lấy trà thay rượu kính anh một ly! Đợi chuyện này lắng xuống rồi chúng ta đi uống sau.”
“Được!” Triệu Hùng cười.
Anh nâng tách trà trên tay lên sau đó nhẹ nhàng cụm ly với Trọng Ảnh phát ra một âm thanh giòn tan.
Bình thường Triệu Hùng rất thích ở cùng với Trọng Ảnh và Trần Văn Sơn.
Không giống với đám Sói Đen, Tàn Kiếm và Tiết Ân, bọn họ nhìn thấy Triệu Hùng thường có bộ dạng cung kính. Trong lòng bọn họ lúc nào cũng có sự kính phục đối với anh.
Nhưng Trần Văn Sơn và Trọng Ảnh thì không như thế, khi ở cùng một chỗ với Triệu Hùng thì bọn họ coi nhau giống như một người bạn thật sự.
Triệu Hùng lại cực kỳ thích cái cảm giác thoải mái nào. Cho nên bình thường nếu không có chuyện gì anh thường gọi Trần Văn Sơn, Nông Tuyền và Trọng Ảnh đi uống rượu.
“Trọng Ảnh, An Như mang thai là nam hay nữ vậy?” Triệu Hùng đột nhiên hỏi.
“Bây giờ vẫn còn nhỏ nên vẫn chưa tới bệnh viện kiểm tra. Với cả, bây giờ các bệnh viện sợ rằng người nhà kỳ thị giới tính này nọ cho nên thường sẽ không tiết lộ giới tính của thai nhi nữa.”
Triệu Hùng cười và nói với Trọng Ảnh: “Bệnh viện Bình Thái là sản nghiệp của tôi, nếu như anh muốn biết thai nhi là nam hay nữ thì chỉ cần tôi nói một câu thôi.”
“Không cần đâu, cho dù là nam hay nữ thì cũng đều là con tôi, cho nên biết hay không biết cũng đều giống nhau.”
Triệu Hùng phản bác lại: “Sao có thể giống nhau được chứ? Thời gian mang bầu của An Như và Thanh Tịnh cũng gần nhau, Thanh Tịnh mang thai một cặp sinh đôi nam. Nếu như An Như mang thai cũng là nam thì sẽ để cho chúng kết nghĩa huynh đệ, còn nếu là nữ thì chúng ta sẽ đính hôn từ nhỏ cho chúng luôn.”
Trọng Ảnh bật cười và nói: “Thời nào rồi mà anh còn có cái suy nghĩ phong kiến như thế. Với lại, nếu như An Như mang thai là nữ thật, thì hai đứa con trai của anh bảo con gái tôi phải chọn như thế nào chứ? Tóm lại không thể một nữ gả cho hai nam được.”
“Chuyện này...”
Triệu Hùng lộ ra nụ cười ngượng ngùng, anh nói: “Tôi chỉ nghĩ muốn chúng ta đã thân càng thêm thân chứ không nghĩ nhiều như thế. Anh nói đúng lắm vẫn cứ nên để thuận theo tự nhiên thì hơn!”
Trọng Ảnh vỗ vai của Triệu Hùng và nói: “Buổi sáng tôi đã đi siêu thị mua mấy con cá tươi ngon, chuẩn bị nấu canh cá bồi bổ sức khỏe cho An Như. Anh và Thanh Tịnh tới đây đúng lúc lắm, buổi trưa chúng ta cùng ăn cơm với nhau nhé. Tôi sẽ cho anh nếm thử tay nghề của tôi.”
Triệu Hùng nhăn mày hỏi Trọng Ảnh: “Chẳng phải anh không biết nấu ăn hay sao?”
Trọng Ảnh cười và nói với Triệu Hùng: “Không phải không biết mà là không muốn nấu! Có ai mà không biết chứ?Những món khác tôi giao cho anh,buổi trưa cho anh nếm thử món cá của tôi.”
Triệu Hùng cười khổ và nói: “Tôi phát hiện ra đàn ông thì không thể nào học được kỹ năng bếp núc.”
“Tại sao chứ?” Trọng Ảnh không hiểu hỏi lại.
Triệu Hùng nói: “Lúc trước tôi cho rằng đàn ông vào bếp là một việc tốt để giết thời gian. Có thể vào bếp nấu cho vợ và con của mình những đồ ăn ngon thì chính là hạnh phúc. Nhưng mà bây giờ,tôi vừa tới nhà anh thì phải xuống bếp, sắp trở thành một đầu bếp thực thụ rồi.”
“Ha ha ha!” Trọng Ảnh cười to và nói với Triệu Hùng: “Anh tới đây uống rượu của tôi chẳng nhẽ còn muốn ăn không nữa hả! Mấy món đồ trong nhà tôi đều là những món mà anh nấu ngon, anh không nấu thì còn ai nấu! Đi thôi, cùng nhau vào bếp nấu cơm nào!”
Thế là hai người đàn ông đeo tạp dề vào rồi chui vào trong bếp nấu nướng. Nồi, bát, chảo, gia vị đầy đủ, rất nhanh trong bếp diễn ra một cảnh biểu diễn.
Khi Lý Thanh Tịnh và An Như đi từ trên tầng xuống nhìn thấy Triệu Hùng và Trọng Ảnh đang bận bịu nấu ăn trong bếp thì hai người đều nhìn nhau và cười, đều cho rằng bản thân mình đã gả cho đúng người, ai nấy cũng đều cảm thấy hạnh phúc.
Bạn đang đọc truyện mới tại Metruyen HotMoi. Vào google gõ: Metruyen HotMoi để vào nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!