An Như rất nhanh đã tìm thấy được tin tức ngày hôm nay ở Hải Phòng.
Nhìn thấy bài đăng mắng chửi cô ấy của nhà họ Niếp, kèm theo một bức ảnh gần như khỏa thân của mình, An Như tức giận đến mức toàn thân run lên.
Vì Trọng Ảnh cảm nhận được sự khác thường từ cơ thể của An Như nên anh đã tỉnh giấc.
“Sao em vẫn còn chưa ngủ vậy?” Trọng Ảnh ôm An Như vào lòng mình và quan tâm hỏi cô.
An Như không nghĩ rằng Trọng Ảnh lại đột nhiên tỉnh dậy. Trong lòng cô cảm thấy sợ hãi đến nỗi chiếc điện thoại trực tiếp bị rơi xuống đất.
“Để anh nhặt nó cho.”
An Như chưa kịp tự mình vươn tay ra nhặt điện thoại lên thì Trọng Ảnh đã vén chăn bông ra và bật dậy khỏi giường.
An Như vội vàng đi nhặt điện thoại, nhưng Trọng Ảnh đã nhanh hơn cô một bước. Anh vươn tay nhặt chiếc điện thoại lên.
“An Như, đã muộn như vậy rồi mà em vẫn còn xem điện thoại sao?”
Trọng Ảnh đưa điện thoại cho An Như, nhưng vô tình lại khiến cho màn hình của chiếc điện thoại sáng lên.
Ánh mắt của Trọng Ảnh rơi vào bức ảnh chụp An Như đang gần như là khỏa thân ở trên điện thoại và An Như nhận ra Trọng Ảnh đã nhìn thấy được bức ảnh này.
Mỗi người đang cầm một đầu của chiếc điện thoại và chết lặng tại chỗ.
Trọng Ảnh chỉ cần nhìn thoáng qua là đã nhận ra người phụ nữ trong bức ảnh này là vợ của anh, An Như.
“An Như, cái này ...” Trọng Ảnh ngập ngừng, muốn nói lại thôi.
An Như khẽ thở dài và nói: “Đây chính là lý do vì sao Triệu Hùng không cho anh xem tờ báo đó, anh tự đọc đi.” Nói xong, cô buông tay ra.
Trọng Ảnh cầm lấy chiếc điện thoại, xem kỹ nội dung trên đó và sắc mặt cũng dần thay đổi.
An Như nói: “Trọng Ảnh, nếu như anh không thể chấp nhận được thì chúng ta ly hôn đi.”
“Ly hôn ư?” Trọng Ảnh choáng váng tại chỗ.
Trọng Ảnh đặt điện thoại ở trên bàn cạnh giường và đưa tay ra ôm lấy An Như. Anh nói: “An Như, anh tin tưởng là em vô tội. Cho dù đó là ... là sự thật thì cũng là chuyện đã qua rồi. Anh không để ý đến những thứ đó, anh chỉ muốn chúng ta sống thật tốt mà thôi.”
“Nhưng chuyện này đã bị giới truyền thông phanh phui ra rồi. Cho dù anh có tin em đi nữa thì cũng có ích gì chứ? Về sau, em sẽ bị người ta chỉ trỏ và xì xào bàn tán, mà anh thì cũng sẽ bị liên lụy vì em.”
“Đừng nói những lời như vậy. Chúng ta chỉ cần sống thật tốt với nhau, cần gì phải đi quan tâm đến ý kiến của những người khác chứ?”
Trọng Ảnh ôm chặt An Như và nói: “An Như, đây là nhà họ Niếp làm hại em đúng không? Em yên tâm, anh sẽ không bỏ qua cho họ đâu.”
“Nhưng mà em...”
An Như còn chưa nói xong thì Trọng Ảnh đã hôn lên đôi môi hồng đào của cô.
Sáng sớm hôm sau, Trọng Ảnh dậy rất sớm để luyện võ công.
Càng nghĩ về những chuyện đã xảy ra vào đêm qua, anh ta càng cảm thấy tức giận.
Thủ đoạn của nhà họ Niếp ở tỉnh Sơn Lâm thật là khiến người ta tức lộn ruột. Vậy mà họ lại dám làm như thế trong đám cưới của anh ta với An Như.
Trọng Ảnh đi về phía “Quan Cảnh Đài”, anh biết mỗi ngày Triệu Hùng đang luyện võ vào giờ này.
Ngay khi Triệu Hùng vừa mới chuẩn bị tư thế luyện võ công xong thì anh thoáng thấy từ xa có bóng người đang chạy đến.
Nhìn thấy bóng người đi đến, Triệu Hùng liền thu lại tư thế mà nở nụ cười chế nhạo với Trọng Ảnh: “Ồ! Không phải là chú rể nên ôm người đẹp thật lâu nữa sao? Sao cậu lại dậy sớm như vậy?”
Trọng Ảnh bước đến gần Triệu Hùng, không trả lời câu hỏi của anh mà lại hỏi: “Anh có cách nào đối phó với nhà họ Niếp không?”
Nghe vậy, Triệu Hùng nhíu mày. Anh nhìn Trọng Ảnh và hỏi: “Cậu đã biết hết rồi sao?”
“Đúng vậy.” Trọng Ảnh gật đầu nói
Triệu Hùng đi đến bên cạnh Trọng Ảnh, vươn tay vỗ nhẹ bờ vai của anh ta và nói: “Đừng nóng nảy, tôi cho cậu xem một thứ này trước.”
Triệu Hùng đi đến chỗ quần áo đang treo ở trên cây, từ trong quần áo lấy ra một chiếc điện thoại rồi trở về bên cạnh Trọng Ảnh.
Tin tức nóng nhất ở Hải Phòng ngày hôm nay là thông báo của nhà họ An. Đại khái là nhà họ An đã gả con gái An Như của mình cho nhà họ Niếp, nhưng nhà họ Niếp lại làm ra những chuyện rất đê tiện. Chưa nói đến việc họ lắp đặt camera theo dõi trong phòng ngủ của con trai mình, Niếp Cửu Long còn có ý định thay thế cậu con trai bị bại não của mình và muốn quan hệ với An Như.
Cuối cùng, An Như đã trốn thoát khỏi nhà họ Niếp.
Hiện tại, nhà họ An đã gả con gái mình cho anh Lương, và chính thức chấm dứt cuộc hôn nhân của cô ấy với nhà họ Niếp.
Nhìn đến đây, Trọng Ảnh hỏi Triệu Hùng: “Anh là người đã khiến cho bố mẹ của An Như làm như vậy đúng không?”
Triệu Hùng lắc đầu nói: “Không phải, là bọn họ tự mình làm như vậy.”
“Có vẻ như bố mẹ của An Như đã thật sự đồng ý cho chúng tôi ở bên nhau.” Trọng Ảnh vui vẻ nói.
Triệu Hùng gật đầu nói: “Đúng vậy. Cậu và An Như có thể nói là đã trải qua rất nhiều khó khăn và cuối cùng có một cái kết có hậu rồi. Bố mẹ của An Như nói với tôi rằng bài báo trước đây do nhà họ Niếp đăng lên chỉ đơn giản là vì muốn hãm hại An Như nên cậu đừng để ý đến nó. Nhưng ngay cả khi nhà họ An đã đăng bài đính chính lên thì e rằng cũng không thể ngăn cản được những người lắm miệng trong xã hội này. Bây giờ An Như cần cậu ở bên cạnh nên cậu đừng khiến cô ấy thật vọng.”
“Cảm ơn anh.” Trọng Ảnh nói.
Triệu Hùng cười nói: “Chúng ta là anh em nên không cần lúc nào cũng phải nói lời cám ơn. Được rồi, có phải là cậu hỏi tôi rằng có cách nào để đối phó với nhà họ Niếp không đúng không? Thứ mà nhà họ Niếp luôn lấy ra để kiêu ngạo chính là tài sản của họ, vì vậy chỉ cần làm cho họ trở thành những người kẻ nghèo rớt mồng tơi là được rồi.”
“Đây đúng là cách rất tốt. Nếu cần giúp đỡ cái gì thì cứ liên lạc với tôi.”
“Cậu yên tâm đi. Cậu có muốn đánh với tôi vài quyền không?” Triệu Hùng nở nụ cười xấu xa, nhìn Trọng Ảnh và hỏi.
Trọng Ảnh trừng mắt, nói với Triệu Hùng: “Anh cứ chờ đấy, tôi nhất định sẽ đuổi kịp anh.” Nói xong, anh ta lập tức quay người và rời khỏi Quan Cảnh Đài.
Khi tu vi của Triệu Hùng vẫn còn ở “nhân bang”, Trọng Ảnh đã thay thế ông cụ Khổng dạy võ công cho Triệu Hùng trong gần một tháng. Bây giờ, võ công của Triệu Hùng đã vượt xa Trọng Ảnh rồi và điều này làm dấy lên lòng ganh đua của Trọng Ảnh.
Triệu Hùng nhặt một cành cây lên và bắt đầu tập trung luyện tập “Bùi Mân Kiếm Pháp”.
Kể từ khi Triệu Hùng và ông cụ Khổng nói về “tâm lý” thì anh đã hiểu được thêm rất nhiều điều.
Anh bước trên “Cuồng Vân Bộ Pháp” và phối hợp với “Bùi Mân Kiếm Pháp “. Mặc dù sử dụng cành cây để thay thế thanh kiếm nhưng mỗi động tác của anh đều được tập luyện cực kỳ nghiêm túc.
Triệu Hùng tập luyện xong thì thu lại tư thế. Đột nhiên anh nói: “Văn Hải, đi ra đây đi. Đừng trốn nữa.”
Khi anh vừa nói xong thì Văn Hải quay người bước ra từ phía sau một tảng đá dựng đứng ở trong Quan Cảnh Đài.
Văn Hải bước đến chỗ Triệu Hùng với vẻ mặt khó xử. Cậu ta không ngờ rằng mình đang học trộm võ công thì bị Triệu Hùng phát hiện.
Cậu gãi đầu, trên mặt lộ ra nụ cười ngượng ngùng và nói với Triệu Hùng: “Thầy.”
“Ai cho phép con học trộm võ công hả?”
Bạn đang đọc truyện mới tại metruyenhotmoi . Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!