Sau khi Triệu Hùng nghe Mã Thời Sinh nói thì cười cười, anh nói: “Chú Sinh, thì ra chú mới là người không để lộ tài năng.”
“Tên nhóc, học hỏi bố cậu nhiều vào đi! Bố cậu mới là người che giấu tài năng.”
“Chú Sinh, lời này của chú là ý gì?” Triệu Hùng khó hiểu hỏi lại.
Mã Thời Sinh giải thích: “Sở dĩ cậu làm việc thuận buồm xuôi gió như vậy, ngoài việc cậu có cơ duyên trở thành cao thủ Thiên Bảng ra, đều là do bố cậu thay cậu trải đường. Có những chuyện cậu không nên trách bố cậu. Con người đều có lúc phạm sai lầm, cậu có thể hiểu ông ấy mới là khoan dung lớn nhất đối với ông ấy. Tôi và bố cậu mặc dù là tình địch của nhau, nhưng người tôi kính nể nhất, chính là bố cậu. Chuyện của Văn Sơn cậu không cần quan tâm nữa, tôi sẽ phái người đến cứu bọn họ!”
“Chú Sinh, vậy lúc nào chú sẽ hành động?”
“Không vội! Nếu như Văn Sơn bọn họ gặp nguy hiểm, có lẽ sớm đã chết rồi. Mã Thời Sinh tôi trước giờ không làm chuyện mà mình không nắm chắc, đợi tôi chuẩn bị xong thì bắt đầu xuống tay với nhà họ Lưu.”
“Vậy xin nhờ vào chú Sinh rồi!” Triệu Hùng biểu thị cảm kích từ đáy đòng với Mã Thời Sinh.
Trước đó Triệu Hùng muốn rời khỏi Hải Phòng đến Nha Trang cứu Trần Văn Sơn, cũng là tình thế bất đắc dĩ. Không ngờ đến, loanh quanh một hồi, Mã Thời Sinh thế mà lại có át chủ bài.
Anh vẫn tưởng rằng, nhà họ Mã trước đây ngồi vững ở vị trí nhà giàu số một Hải Nam là vì sau lưng có chỗ dựa là cao thủ kỳ nhân “Đường Tử Hoa”. Thì ra, người ta cũng có át chủ bài của mình.
Triệu Hùng mà Mã Thời Sinh sau khi nói chuyện qua điện thoại, cuối cùng cũng quét sạch lo lắng trong lòng.
Mã Thời Sinh nói đúng.
Nếu như Trần Văn Sơn xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn, cũng không vội một hai ngày này, có lẽ Trác Kỳ sớm đã khoe khoang với anh rồi. Đến hôm nay vẫn không có tin tức của Trần Văn Sơn bọn họ, chứng tỏ là một tin tức tốt.
Triệu Hùng vội vàng lái xe đến tập đoàn Hùng Quang.
Sau khi gặp Hồ Dân, bảo Hồ Dân triệu tập nhân viên cấp cao của công ty, ngay cả Vu Đại Đồng của tập đoàn Viễn Đông cũng gọi đến.
Ánh mắt Triệu Hùng quét tới quét lui trên người những người đang ngồi, cuối cùng mới lên tiếng: “Mọi người! Mọi người có thể ngồi ở đây, chứng tỏ Triệu Hùng tôi có thể tin tưởng mọi người. Mọi người đều đã biết, trước đây tập đoàn Khải Thời muốn đối phó chúng ta, chúng ta đã giải tán tập đoàn Khải Thời. Chẳng qua, tập đoàn Khải Thời đã chỉ còn trên danh nghĩa, thực lực đã giảm đi ít nhất bảy phần. Nhưng bây giờ, chúng ta đã xuất hiện đối thủ mới. Mặc dù tôi vẫn chưa biết đối thủ sẽ ra tay đối phó chúng ta như thế nào, nhưng ít nhất cũng đã xác định được đối thủ, chính là nhà họ Lưu ở Nha Trang.”
Vừa nghe đến mấy chữ “Nhà họ Lưu ở Nha Trang”, đám đông ai nấy liếc mắt nhìn nhau.
Một vùng thành phố Hồ Chí Minh, mặc dù lấy nhà họ Mã làm đầu, nhưng nhà họ Lưu lại là gia tộc đứng thứ hai.
Như Triệu Hùng đã nói, những người có thể ngồi ở đây, đều là những người có cống hiến đặc biệt với tập đoàn Hùng Quang. Những người này, đều đã được Hồ Dân khảo sát qua, là những người tâm phúc.
Triệu Hùng nói: “Bọn họ muốn đối phó chúng ta, chúng ta không thể cứ ngồi chờ chết. Trong bóng đá, có một sách lược gọi là cách phòng thủ tốt nhất chính là phản công. Vì vậy chúng ta phải tiến hành phản công với nhà họ Lưu. Nhà họ Lưu là một con hổ, thực lực trên cơ chúng ta, không dễ dàng lay động. Điều tôi cần mọi người làm, là ra tay với nanh vuốt của nó. Một khi đã gạt bỏ được nanh vuốt của bọn họ, một con hổ không có nhanh vuốt nhìn có vẻ uy mãnh, thực ra đã không còn đáng sợ vậy nữa. Mọi người hiểu ý tôi rồi chứ?”
Đám người gật đầu.
Triệu Hùng giao phó cho Hồ Dân: “Hồ Dân mở APP ra đi!”
Hồ Dân đáp một tiếng, bảo thư kí tiểu gì đó mở văn kiện APP sớm đã được chuẩn bị ra.
Sau khi màn hình máy chiếu được chiếu lên, Triệu Hùng đã đứng dậy.
Anh đi đến trước máy chiếu, cầm một cây bút chiếu tia hồng ngoại chỉ vào danh sách vài cái tên công ty trên màn hình lớn.
Trong đó có: tập đoàn Thiên Sơn, tập đoàn Hằng Viễn, tập đoàn Hải Bác, tập đoàn Lệ Phàm và tập đoàn Tĩnh Viễn.
Triệu Hùng chỉ vào các công ty trên màn hình, nói: “Những công ty này đều là những doanh nghiệp lớn xếp trong năm mươi doanh nghiệp đứng đầu cả nước. Mỗi công ty đều có thực lực không đơn giản, quy mô xếp trên tập đoàn Hùng Quang chúng ta. Tôi cho mọi người biết rõ ngọn nguồn, thực lực của tập đoàn Hùng Quang chúng ta cũng không phải như những gì biểu hiện ở bên ngoài, thậm chí có thể nói, thực lực có thể sánh được với những công ty kể trên.
Ngoài Hồ Dân và Vu Đại Đồng ra, những người khác ai nấy đều vui mừng ra mặt.
Triệu Hùng liệt kê ra những công ty này, mỗi công ty đều xếp trong năm mươi vị trí đầu của cả nước.
Tập đoàn Hùng Quang mặc dù là công ty có giá thị trường vài chục nghìn tỷ, nhưng so với những công ty này, vốn dĩ không cùng một đẳng cấp. Những công ty này đều là những cô ty có giá thị trường hàng trăm nghìn tỷ.
Chỉ có Hồ Dân và Vu Đại Đồng biết được con bài chưa lật của Triệu Hùng. Trên thực tế, hai người cũng không biết hết mọi chuyện, chỉ biết là Triệu Hùng có thể khiêu chiến với những công ty này, tất nhiên sẽ có thực lực như vậy.
Triệu Hùng nói: “Trong đó, tập đoàn Hằng Viễn của cha con nhà họ Vu đã được tôi sắp xếp xong xuôi rồi. Tập đoàn Hằng Viễn đã chính thức rút khỏi liên minh của bọn họ. Chúng ta tạm thời vẫn chưa biết nhà họ Lưu có trợ giúp nào khác không. Tuy nhiên tập đoàn tập đoàn Thiên Sơn, tập đoàn Hải Bác, tập đoàn Lệ Phàm và tập đoàn Tĩnh Viễn, là mục tiêu tấn công tiếp theo của chúng ta. Hôm nay triệu tập các vị đến đây, là để thương nghị với các vị, chúng ta sẽ tấn công công ty nào trước.”
“Hồ Dân, bắt đầu từ ông đi!” Triệu Hùng nói.
Hồ Dân gật đầu, nói: “Tập đoàn Thiên Sơn, tập đoàn Hải Bác, tập đoàn Lệ Phàm và tập đoàn Tĩnh Viễn, trong bốn công ty này thì tập đoàn Tĩnh Viễn có thực lực mạnh nhất, nhưng vị trí lại lệch nhất, ở Lào Cai. Tôi đề xuất, tấn công là phải tấn công kẻ mạnh, phải hạ bệ tập đoàn Tĩnh Viễn trước. Chỉ cần hạ được tập đoàn Tĩnh Viễn, vậy thì một cử động này như là xao sơn chấn hổ, là đả kích cực lớn đối với những đối tác khác của nhà họ Lưu.
“Tôi đồng ý với đề xuất của phó tổng Dân! Mấy công ty này, xem như thực lực của tập đoàn Tĩnh Viễn là mạnh nhất. Trên thực tế, thực lực của bốn công ty này cũng không hơn kém nhau bao nhiêu.”
“Tôi cũng đồng ý với đề xuất của phó tổng Dân! Tôi cho rằng có thể đánh nghi binh ba công ty còn lại, và tập trung tài chính tiêu diệt tập đoàn Tĩnh Viễn.
Triệu Hùng không khỏi nhìn người vừa nói một chút, người này là Đàm Minh Tuấn, suy nghĩ của anh ta giống y hệt Triệu Hùng.
Những người còn lại cũng thể hiện sự tán thành, chỉ có hai người kiến nghị tấn công tập đoàn Lệ Phàm đầu tiên.
Triệu Hùng nghe xong đề xuất của mọi người, gõ nhịp rồi quyết định: “Vậy thì cứ quyết định như thế, đa số hơn thiểu số, đầu tiên sẽ ra tay với tập đoàn Tĩnh Viễn! Phó tổng Dân, ông lập tức bắt tay vào chuẩn bị chuyện này.”
“Đại Đồng, cậu phối hợp hành động cùng phó tổng Dân!”
“Vâng, thưa cậu chủ!” Vu Đại Đồng gật đầu.
Triệu Hùng cất cao giọng, nói: “Các vị! bắt đầu từ trận thương chiến này, chính là thời điểm tập đoàn Hùng Quang chúng ta tiến ra toàn quốc. Mục đích của Triệu Hùng tôi, không phải là làm nhà giàu số một tại Hải Phòng, chúng ta phải tiến đến tỉnh Hà Tây, vấn đỉnh toàn quốc! Không biết mọi người có lòng tin không?”
Mọi người ai nấy đều tôi nhìn anh, anh nhìn tôi!
Những người ngồi đây đều là những người hơn ba mươi, bốn mươi tuổi, chỉ có một quản lí cấp cao hơn hơn năm mươi tuổi.
Bạn đang đọc truyện mới tại metruyenhotmoi . Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!