Nông Tuyền mặc dù là người thô lỗ nhưng anh ta cũng biết Thanh Hóa là địa bàn của Hoàng Long.
Triệu Hùng từng cảnh cáo anh ta không được hành sự lỗ mãng. Mặc dù trong lòng Nông Tuyền cũng không cam nhưng anh ta vẫn gọi điện cho Trần Văn Sơn trước.
“Văn Sơn, chúng tôi đuổi tới trạm dừng nghỉ Thanh Hòa, đi tiếp nữa là tới địa giới của thành phố Thanh Hóa. Chúng ta có đuổi tiếp không?”
“Đừng đuổi nữa, quay lại đi!”
“Có một vụ án mạng ở trạm dừng nghỉ Thanh Hòa, bọn chúng đổi xe giữa đường.”
Nghe tới đây, Trần Văn Sơn càng nghi ngờ rằng Lục Tiểu Xuyên vẫn còn sống.
Thanh Hóa không nằm trong phạm vi khống chế của Triệu Hùng nếu tự nhiên đuổi tới Thanh Hóa, nhất định sẽ đem tới những nguy hiểm không thể ngờ được.
Lần này vì sự bất cẩn của Trần Văn Sơn nên anh em Cửu Đường đã thiệt hại năm anh em. Nếu Nông Tuyền và anh em nhà họ Mã còn tiếp tục vì chuyện này mà bị thương thì Trần Văn Sơn càng không có lời nào để giải thích.
“Tôi biết rồi! Mấy cậu nhanh chóng quay về đi!” Trần Văn Sơn nói với Nông Tuyền, anh còn đang lo lắng trên đường sẽ có biến xảy ra.
Hơn một tiếng sau, Nông Tuyền dẫn theo bốn anh em nhà họ Mã đến biệt thự Ngã Nguyệt Đàm nơi Triệu Hùng đang ở.
Vốn dĩ Triệu Hùng đang họp với các Hội viên của Thương hội thành phố Hải Phòng để thảo luận chuyện đầu tư vào đặc khu kinh tế mới ở Thanh Hóa.
Khoảng thời gian này Triệu Hùng đang bận đối phó với nhà họ Lưu ở Nha Trang nên công việc ở tập đoàn Hùng Quang vẫn do một mình Hồ Dân lo liệu.
Lấy được dự án đầu tư vào đặc khu kinh tế mới của Thanh Hóa là cơ sở để tập đoàn Hùng Quang có thể cất cánh thêm một lần nữa.
Bây giờ đã có mối quan hệ với Đổng Bạch Vi, Triệu Hùng vô cùng tự tin có thể lấy được dự án đầu tư vào đặc khu kinh tế mới ở Thanh Hóa.
Cuộc họp vừa kết thúc, anh nhận được điện thoại của Trần Văn Sơn gọi tới.
Lúc đầu Triệu Hùng còn muốn cùng ăn trưa với các thành viên của Thương hội nhưng biết được tin đám người của nhà họ Lưu Nha Trang đã cướp xác của Lục Tiểu Xuyên nên anh bảo Hồ Dân đi cùng giám đốc các doanh nghiệp đi ăn. Còn Triệu Hùng nhanh chóng trở về Ngã Nguyệt Đàm.
Sau khi nghe Trần Văn Sơn kể lại, Triệu Hùng cau mày rồi hỏi: “Văn Sơn, cậu nói Lục Tiểu Xuyên có khả năng vẫn còn sống sao.”
“Rất có khả năng xảy ra chuyện này. Nhưng lúc đó cả con dao găm của Vân Dao đã đâm thẳng vào tim của Lục Tiểu Xuyên. Lúc đó tôi cũng đã thử kiểm tra hơi thở của anh ta, xác nhận là anh ta đã chết.”
Lúc đó Hoa Di cũng đang ở nhà Triệu Hùng, cô tới đây để khám thai cho Lý Thanh Tịnh.
Nghe thấy Trần Văn Sơn nói vậy, cô mới lên tiếng: “Có khi nào Vân Dao không đâm trúng tim của Lục Tiểu Xuyên?”
“Cô ấy đâm trúng tim anh ta rồi! Làm sao anh ta còn có thể sống sót sau nhát dao đó?” Trần Văn Sơn không hiểu.
Hoa Di giải thích: “Văn Sơn, anh không hiểu ý của tôi. Ý tôi muốn nói là cơ thể người có hiện tượng dị biến. Những người bình thường đều có tim bên trái lồng ngực nhưng có một số người lại có tim ở bên phải. Trong mười mấy nghìn người mới có một người như vậy, đây là dị biến bẩm sinh của cơ thể. Vậy nên nhát dao mà Vân Dao đã đâm có thể không đâm trúng vào vị trí chí mạng của Lục Tiểu Xuyên. Những người như vậy không khác gì với những người bình thường, hoàn toàn không thể nhìn ra từ vẻ bề ngoài, cũng không có triệu chứng lâm sàng gì đặc biệt, cơ thể bình thường không có ảnh hưởng gì.”
“Cái gì?” Trần Văn Sơn vô cùng kinh ngạc khi nghe thấy những gì Hoa Di nói.
Anh ta đột nhiên nhớ ra những gì Lục Tiểu Xuyên đã nói với Vân Dao trước khi chết.
“Tôi nhớ ra rồi, lúc đó trước khi chết, anh ta đã có một yêu cầu với Vân Dao.”
“Yêu cầu gì?” Triệu Hùng hỏi.
Trần Văn Sơn nói: “Anh ta nói để Vân Dao đâm một nhát vào tim anh ta, kết thúc sinh mệnh của anh ta, đừng để anh ta phải chịu dày vò nữa.”
Ánh mắt Triệu Hùng sáng lên: “Nhất định là như vậy rồi! Lục Tiểu Xuyên là một người vô cùng thông minh, nhất định anh ta không làm gì mà không có mục đích. Anh ta biết Vân Dao hận mình đến tận xương tủy nên cố tình là Vân Dao tức giận. Nếu đổi lại là cậu, khi con dao đâm vào người anh ta, cậu nhất định có thể cảm nhận được đó không phải là tim người. Hơn nữa, lúc cậu kiểm tra hơi thở ở mũi anh ta, Lục Tiểu Xuyên hoàn toàn có thể nín thở giả chết. Chuyện này không phải là một việc gì khó với một người võ công cao cường.”
Trần Văn Sơn nghe vậy thì vô cùng hối hận.
“Cậu chủ, là tôi bất cẩn! Không thể ngờ Lục Tiểu Xuyên lại là người có thân thể dị dạng.”
“Tôi cũng không thể trách được cậu, chỉ trách tên Lục Tiểu Xuyên đó quá giảo hoạt. Mặc dù nhát dao đó không giết chết anh ta nhưng nhất định cũng làm anh ta bị thương nặng, tổn thương đến nguyên khí. Lục Tiểu Xuyên nhất định sẽ nhanh chóng rời khỏi Thanh Hóa để trở về nhà họ Lưu ở Nha Trang.”
“Cậu chủ, ý của anh là…”
“Truy sát Lục Tiểu Xuyên!” Triệu Hùng nói.
“Hiện giờ có lẽ anh ta vẫn đang trên đường ở Thanh Hóa. Bây giờ nguyên khí của anh ta bị tổn thương nghiêm trọng, một cao thủ thiên bang bình thường cũng có thể lấy được mạng của anh ta. Cậu lập tức thông báo cho Kim Trung để cậu ta cho người đứng chờ ở lối ra sân bay, tàu điện ngầm và đường cao tốc âm thầm điều tra nhóm người của Lục Tiểu Xuyên. Tôi và cậu mỗi người dẫn theo một nhóm người tới Thanh Hóa truy sát anh ta.”
“Nhưng Thanh Hóa là địa bàn của Hoàng Long, nếu gặp phải cao thủ của Hoàng Long thì làm sao?” Trần Văn Sơn lo lắng nói.
Triệu Hùng cười rồi nói: “Cho dù chúng ta không dây vào bọn chúng thì sớm muộn gì bọn chúng cũng tới tính sổ với tôi thôi. Vừa hay chúng ra có thể tới Thanh Hóa thăm dò thực lực của Hoàng Long. Trong lòng tôi từ trước đến giờ vẫn luôn cảm thấy rất kỳ lạ. Vì sao bao lâu nay, Hoàng Long luôn hành động kín tiếng như vậy. Trừ việc xác định được Đao Tu La Dương Hưng ra, Hoàng Long vẫn là một điều rất bí ẩn với tôi.”
“Nếu đã như vậy thì bây giờ chúng ta sẽ lập tức xuất phát.” Trần Văn Sơn nói.
Triệu Hùng gật đầu rồi đứng dậy rồi an ủi Lý Thanh Tịnh: “Thanh Tịnh, em và Văn Sơn tới Thanh Hóa một chuyến, ba ngày nữa anh sẽ về.”
Đứng trước những chuyện lớn, Lý Thanh Tịnh là một người rất hiểu chuyện. Cô chỉ thấy đau lòng thay cho Triệu Hùng, anh vừa từ Nha Trang trở về, nay lại phải tới Thanh Hóa.
“Anh đi đi!” Mọi người chú ý an toàn!” Lý Thanh Tịnh nói.
“Em cứ yên tâm!” Triệu Hùng gật đầu.
Anh cảm thấy vô cùng có lỗi với Lý Thanh Tịnh.
Kể từ sau khi Lý Thanh Tịnh mang thai, nửa năm nay số ngày anh ở nhà có thể đếm được trên đầu ngón tay.
Cô vừa phải lo việc ở công ty, vừa mang thai lại phải chăm con đúng là không dễ dàng gì.
Hoa Di nhìn thấy Triệu Hùng hình như có lời muốn nói với Lý Thanh Tịnh. Cô quen biết Triệu Hùng đã lâu nên có thể hiểu được suy nghĩ của anh. Hoa Di mỉm cười khuyên Triệu Hùng: “Triệu Hùng, anh cứ yên tâm mà đi Thanh Hóa! Hai ngày tới em sẽ tới đây ở cùng Thanh Tịnh.”
Bạn đang đọc truyện mới tại Me truyenhotmoi. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!