Chương 166 – Tôi chỉ thích bám lấy anh
Sau khi Triệu Hùng đưa con gái đi đến trường mẫu giáo xong thì lập tức đi thẳng đến chỗ của Trần Văn Sơn.
Trần Văn Sơn giống như một con quỷ lười vậy, nằm ở trong phòng làm việc. Triệu Hùng quả thực là rất khó để có thể dùng hai chữ “Thần thám” để mà liên tưởng tới Trần Văn Sơn. Nhưng mà, một khi nghĩ tới bản lĩnh khủng bố kia của Trần Văn Sơn thì lại cảm thấy bình thường trở lại.
Triệu Hùng đưa cho Trần Văn Sơn một điếu thuốc, sau đó tự mình châm cho chính mình một điếu.
“Văn Sơn, cậu có biết nữ Vệ sĩ nào hay không? Người được chọn đó còn có thể kiêm nhiệm thêm vị trí nữ Thư ký nữa.”
“Nữ Thư ký? Nữ Vệ sĩ?”
Trần Văn Sơn nghe vậy thì lập tức nhíu mày một cái, sau đó hỏi Triệu Hùng: “Cậu chủ, anh muốn nữ Vệ sĩ, nữ Thư ký để làm cái gì?”
Triệu Hùng vừa nhìn thấy ánh mắt khác thường kia của Trần Văn Sơn thì cũng biết được tên nhóc này đang hiểu lầm mình, cho nên cười nói: “Cậu đừng có hiểu lầm, tôi muốn tìm một nữ Thư ký kiêm nữ Vệ sĩ cho Thanh Tịnh. Hiện tại công việc của cô ấy càng ngày càng bận rộn, lại thường xuyên phải đi tham gia những cuộc xã giao, tôi lo lắng cô ấy sẽ gặp phải chuyện không hay.”
Trần Văn Sơn thầm khen Triệu Hùng rất có con mắt nhìn xa trông rộng. Nếu như không tìm cho Lý Thanh Tịnh một người Vệ sĩ theo người lợi hại, vậy thì đến lúc đó, cô nhất định sẽ trở thành phiền toái của Triệu Hùng.
“Tôi có quen biết một cô gái tên là Đặng Gia Hân. Cô ấy là một cao thủ trong top năm mươi trên bảng xếp hạng các cao thủ. Không chỉ có tài nghệ tốt, lái xe, bắn súng, uống rượu,… Mọi thứ đều rất cừ khôi. Chỉ có điều là, cô ấy thu phí tương đối cao một chút.”
“Thu lệ phí như thế nào?”
“Tiền lương hàng năm là ba mươi lăm tỷ! Lương tháng khởi điểm từ ba tỷ rưỡi.”
Trong thẻ Ngân hàng của Triệu Hùng vẫn còn có hơn mấy chục tỷ, còn lại toàn bộ những khoản tiền khác đều đầu tư hết vào việc vận hành và hoạt động của Công ty cả rồi. Ba mươi lăm tỷ đối với anh mà nói vẫn là một chuyện nhỏ. Triệu Hùng gật đầu nói: “Được thôi! Chỉ cần người này đáng tin cậy thì tiền cũng không phải là vấn đề.”
“Được! Cô ấy đang ở vùng khác, bây giờ tôi sẽ lập tức liên lạc với cô ấy.”
Trần Văn Sơn lấy điện thoại di động ra, bấm một dãy số rồi gọi đi, sau khi tán gẫu một hồi với người ở đầu dây bên kia của điện thoại thì cậu ta nói với Triệu Hùng: “Cô ấy nói rằng ba ngày nữa cô ấy sẽ đến Thành phố Hải Phòng. Đến lúc đó, anh trả trước cho cô ấy một nửa tiền là được. Khi nào đến kỳ thì lại trả nốt nửa còn lại kia!”
Triệu Hùng gật đầu, sau đó lại hỏi Trần Văn Sơn: “Văn Sơn, nếu như cậu mà thiếu tiền thì cứ nói với tôi một tiếng, những thứ khác thì tôi không chắc giúp được, nhưng mà về vấn đề tiền nong này thì vẫn không có vấn đề gì.”
Trần Văn Sơn cười một tiếng, nói: “Cậu chủ, anh cũng quá coi thường người mang danh thần thám như tôi rồi đấy. Nếu như tôi thiếu tiền thì cũng chỉ cần nhận mấy vụ án là lại sẽ lập tức có tiền. Cho nên, tôi không thiếu tiền.”
“Ông Thiên Trung đã nói cho cậu biết chuyện hiện nay đang có người nào đó núp ở trong bóng tối, muốn đối phó với Tập đoàn Khải Thời cùng với cả Tập đoàn Hùng Quang của tôi hay là chưa?”
“Tôi biết chuyện này.”
“Vậy cậu giúp tôi điều tra một chút xem chuyện này là do người nào làm?’
“Ta biết là là do người nào làm, nhưng mà bây giờ tôi không thể nói cho anh biết được! Ông Thiên Trung nói, đợi đến khi anh hoàn thành được hai điều kiện đã đề ra với ông ấy kia thì tôi mới được nói cho anh biết.”
Triệu Hùng biết rõ tính tình của Trần Văn Sơn, người này cũng là một kẻ khó hiểu, nếu như đã là chuyện mà cậu ta đã không muốn nói, vậy thì cứ coi như là anh có gác đao ở trên cổ của cậu ta thì cậu ta cũng sẽ không nói.
Triệu Hùng dập tắt điếu thuốc lá còn đang cháy dở ở trong tay vào đồ gạt tàn, nói: “Nếu như hai người cũng không nói cho tôi biết, vậy thì tôi sẽ tự mình đi tìm câu trả lời!” Sau khi nói xong, Triệu Hùng lập tức đứng dậy, rời khỏi Văn phòng thám tử tư của Trần Văn Sơn.
Trong lòng của Triệu Hùng có chút buồn rầu nho nhỏ, giống như tất cả những người khác ở trên thế giới này đều biết hết mọi chuyện rồi, nhưng mà hết lần này đến lần khác lại chỉ có một mình mình không biết gì hết.
Triệu Khải Thời, Trần Thiên Trung, Trần Văn Sơn, rốt cuộc là bọn họ đang giấu diếm mình chuyện gì?
Anh tự mình lái xe đi, chậm rãi đi lòng vòng bên trong lòng thành phố, đi mãi, đi mãi, cuối cùng đi đến được “Lâm Phủ Gia Viên”.
Sau khi Triệu Hùng lái xe vào “Lâm Phủ Gia Viên”, dừng xe xong thì anh lập tức đi thẳng vào bên trong căn nhà mới đã được sửa chữa xong.
Căn nhà mới cũng đã được sửa sang hoàn thiện xong hết, ngoại trừ việc không có chăn đệm ra thì hết thảy những thức khác đều là đồ mới hoàn toàn.
Anh nằm ngửa ở trên giường, nhìn toàn bộ khung cảnh ở trong phòng của chính mình. Ở bên trong của căn nhà này, để lại cho cả nhà ba người bọn họ quá nhiều kỷ niệm. Vẫn là loại cảm giác quen thuộc kia, mùi vị kia quen thuộc trước kia! Trong lòng Triệu Hùng cảm thấy có một sự mong đợi nho nhỏ, đợi đến lúc đó vợ thấy được căn nhà mới mua này lại cũng chính là căn nhà lớn trước đó mà bọn họ đã từng ở, không biết là sẽ có nét mặt như thế nào nữa?
Lúc này, điện thoại di động của Triệu Hùng lại vang lên từng hồi chuông dài.
Nhìn thấy được người gọi điện thoại đến là Vân Nhã thì Triệu Hùng cũng do dự trong một chút, không rõ là có muốn nhận cuộc điện thoại này hay là không. Nhưng mà cuộc điện thoại kia của đối phương cũng đã cúp máy rất nhanh.
Vân Nhã gửi một tin nhắn cho Triệu Hùng: “Tôi nhìn thấy tên nhóc anh đi vào bên trong Lâm Phủ Gia Viên, nếu như mà anh vẫn còn tiếp tục không nhận điện thoại của tôi nữa thì tôi sẽ lập tức đi đến chỗ của vợ anh làm loạn.”
Triệu Hùng mới vừa nhìn thấy được dòng tin nhắn được gửi đến, điện thoại của Vân Nhã lại lần nữa gọi lại.
Anh thuận tay nhận điện thoại, bất đắc dĩ cất giọng nói: “Cô lớn Vân Nhã, tôi cũng đã giúp cô phá hỏng buổi lễ đính hôn rồi, cô còn quấn lấy tôi làm cái gì?”
“Tôi chỉ thích quấn lấy anh!” Vân Nhã bật cười lên khanh khách, nói: “Nếu như không phải là vì mấy người Bảo vệ của Lâm Phủ Gia Viên ngăn cản tôi, không để cho tôi đi vào, thì làm sao mà tôi lại để mất dấu của anh cho được.”
“Anh đang ở nơi nào? Tôi đã đi vào bên trong Lâm Phủ Gia Viên rồi. Nếu như mà anh không chịu nói lời đúng đắn, vậy thì anh cũng biết hậu quả là gì rồi đấy.” Trong lời nói của Vân Nhã tràn đầy vẻ uy hiếp.
“Tòa nhà A, tầng tám, phòng số 308.”
“Hừ! Coi như anh biết thời biết thế, tôi sẽ tới ngay lập tức.”
Còn chưa đến ba phút đồng hồ, tiếng chuông cửa đã vang lên.
Triệu Hùng mở cửa cho Vân Nhã, Vân Nhã cũng không e dè mà đi lên trên tầng, bước vào ngôi nhà mới được lắp ráp và hoàn thiện xong của Triệu Hùng. Đi thăm quan hết bên trong bên ngoài một lượt, sau đó lại tặc lưỡi khen: “Không tệ lắm! Nếu như mà tôi đoán không sau thì, đây là căn nhà mà anh và Lý Thanh Tịnh đã bán đi lúc trước kia đó có phải hay không?”
Vân Nhã thật đúng là một cô nàng ranh mãnh, chuyện gì cũng không lừa gạt được cô ta. Vân Nhã vừa nói, vừa nằm xuống bộ giường đệm được sản xuất bởi Công ty Simmons Bedding Company, bốn mắt nhìn nhau với Triệu Hùng.
Khoảng cách giữa Triệu Hùng và Vân Nhã gần trong gang tấc, chỉ cần đưa tay ra một cái là có thể ôm trọn được cô ta vào trong ngực, Triệu Hùng trêu đùa nói với Vân Nhã: “Cô lớn Vân Nhã, cô không sợ tôi ăn đậu hũ của cô hay sao?”
Vân Nhã ưỡn bộ ngực đẫy đà của chính mình một cái, xinh đẹp mà kiêu ngạo nói: “Tôi mới không có sợ đâu, anh có bản lĩnh thì tới đi!”
Triệu Hùng bỗng nhiên vươn cánh tay ra cánh, ôm lấy Vân Nhã vào bên trong lồng ngực của chính mình, sau đó, dứt khoát và bá đạo hôn lên môi của cô ta.
“Anh…”
Vân Nhã rối rít kêu lên một tiếng, muốn đẩy Triệu Hùng ra, nhưng mà sau khi thử đẩy một cái thì bàn tay nhỏ bỗng nhiên lại trở nên bất động.
Cho đến khi Vân Nhã bị Triệu Hùng hôn đến mức hít thở không thông rồi thì cô ta mới đẩy Triệu Hùng ra.
Triệu Hùng đắc ý liếm môi một cái, cười mà nói với Vân Nhã: “Cô lớn Vân Nhã, tôi chính là một tên lưu manh, sau này tốt nhất là cô nên bớt trêu chọc tôi lại đi.”
“Hừ! Tôi mới không sợ anh đâu.”
Vân Nhã nói xong thì bỗng nhiên vươn tay bưng lấy khuôn mặt của Triệu Hùng, sau đó lại hôn lại anh!
Ngay tại lúc này, điện thoại di động của Triệu Hùng đúng lúc vang lên, anh đẩy Vân Nhã ra, nhìn thấy trên màn hình là vợ Lý Thanh Tịnh gọi điện thoại tới thì nhanh chóng dùng động tác tay “Suỵt” để ra hiệu cho Vân Nhã.
Sau khi nhận điện thoại, Triệu Hùng lập tức nghe thấy Lý Thanh Tịnh cất giọng hỏi mình: “Triệu Hùng, anh đang ở chỗ nào vậy? Có đi xem nhà hay là không thế!”
“Anh đã đi đến mấy chỗ môi giới, nhưng mà, những căn nhà đó hoặc là thiết kế của ngôi nhà không tốt, hoặc là giá cả vô cùng đắt đỏ, vẫn chưa chọn trúng được căn nào.”
“Cứ thong thả một chút đi! Nếu như tìm được căn nhà nào thích hợp, anh báo cho em biết một tiếng, em cũng sẽ đi qua để xem một chút!” Lý Thanh Tịnh cất tiếng dặn dò Triệu Hùng.
“Ừ! Yên tâm đi.”
“Đúng rồi! Hôm nay em có hơi nhiều chuyện phải làm ở Công ty, anh để phần cơm lại cho em là được rồi, có thể là phải đến muộn một chút em mới có thể về đến nhà.”
“Được! Đến lúc đó anh sẽ hâm nóng lại cho em.”
Sau khi Lý Thanh Tịnh nghe được lời nói này của Triệu Hùng thì trong lòng cô đột nhiên cảm thấy được một sự ấm áp. Sau đó cũng không tiếp tục dài dòng, nhanh chóng cúp điện thoại.
Vân Nhã đứng dựa lưng ở bên cửa sổ, hai tay khoanh lại ở phía trước ngực, cười tủm tỉm hỏi: “Vợ của anh gọi điện kiểm tra tình hình rồi sao?”
“Hừ! Không có chuyện gì liên quan đến cô.”
“Ai ôi! Chiếm được tiện nghi của người ta, vậy mà nhanh như thế đã muốn phủi sạch sẽ rồi hay sao. Triệu Hùng, có tin là tôi nói cho vợ anh biết được là mới vừa rồi anh đã hôn tôi hay không.”
Triệu Hùng đưa mắt nhìn Vân Nhã một cái, sau đó hù dọa nói với cô ta: “Cô lớn Vân Nhã, chỉ là hôn môi mà thôi, cũng sẽ không mang thai được. Cô có tin là nếu như cô còn chọc vào tôi nữa, vậy thì tôi sẽ khiến cho cô không thể ra khỏi được cái cửa này hay không.”
Vân Nhã nghe lời nói này của Triệu Hùng thì trong lòng quả thật là cũng có chút sợ hãi!
“Triệu Hùng, rốt cuộc anh là ai?” Sắc mặt của Vân Nhã trở nên nghiêm túc, nhìn chằm chằm Triệu Hùng hỏi.
“Tôi chính là tôi, một bông pháo hoa khác biệt! Nhưng mà, nếu như nhà họ Vân của các cô muốn phát triển lớn mạnh, vậy thì có thể hợp tác với tôi. Tôi sẽ khiến cho Tập đoàn của nhà họ Vân các cô trở thành Tập đoàn số một, số hai ở trong Thành phố Hải Phòng.”
Sau khi Vân Nhã nghe xong những lời này, hai mắt của cô ta lập tức sáng lên. Cô ta đi đến bên người của Triệu Hùng, vỗ vai của anh một cái, sau đó mỉm cười nói: “Tôi cũng biết là tên nhóc nhà anh không đơn giản mà. Nếu như anh thật sự có thể khiến cho nhà họ Vân của chúng tôi vươn lên một lần nữa, vậy thì tôi có thể thuyết phục bố của tôi hợp tác với anh.”
“Được thôi! Cô có thể nói với bố của cô, nếu như mà ông ta có hứng thú đối với khu vực mới trong nội thành kia của Thành phố Hải Phòng, vậy thì tôi sẽ giao lại mảnh đất mà Tập đoàn Hùng Quang mới vừa giành được từ trong tay của Tập đoàn Vân Yên lại cho nhà họ Vân các người làm ăn.”
“Thật vậy sao?”
Triệu Hùng khẽ gật đầu!
Bạn đang đọc truyện mới tại Metruyen_hotmoi. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!