Kế Lập Quân ra lệnh, những người mai phục sẵn xông tới trói chặt Tần Ưng lại.
Triệu Hùng cố ý tức giận hét lên với Kế Lập Quân: “Kế Lập Quân, cậu có ý gì?”
Kế Lập Quân bước đến gần Triệu Hùng, cười lạnh nói: “Đừng sốt ruột, lát nữa tôi sẽ đưa anh đi gặp vài người. Sau khi gặp những người đó, anh sẽ biết tôi muốn làm gì.”
“Cậu thả tôi ra! Thả tôi ra!” Triệu Hùng giả vờ vùng vẫy.
Kế Lập Quân nói với thuộc hạ của mình: “Mang đến nhà tù số hai!”
‘Nhà tù số hai?’
Triệu Hùng nghe vậy thì thầm nhủ trong lòng.
Tại sao lại có nhà tù số hai?
Vậy, nhà tù bên dưới An Tháp là nhà tù số mấy?
Xem ra, Kế Lập Quân này thực sự có vấn đề. Anh đã đến chậm một bước, có lẽ bọn họ đã ra tay với gia đình Tần Lục Gia rồi.
Nghĩ vậy, Triệu Hùng cũng không chống trả quyết liệt, mà để người của Kế Lập Quân đẩy lên xe.
Sau khi lên xe, Triệu Hùng bị bịt mắt bằng một tấm vải đen, điện thoại di động của Tần Ưng giấu trên người cũng bị lấy đi.
Tuy Triệu Hùng bị bịt mắt nhưng lỗ tai lại vô cùng nhạy bén.
Anh chú ý lắng nghe những người áp giải trong xe tán gẫu với nhau.
Một người trong số họ nói: “Tên này cũng thật là ngu ngốc, bị ông chủ của chúng ta xoay như chong chóng!”
“Haha! Bình thường có quyền có thế quen rồi, làm sao biết được bản thân đã bị ông chủ của chúng ta chơi đùa trong lòng bàn tay.”
“Lần này, gia đình của Tần Lục Gia đều bị tống vào nhà giam. Tôi thấy bên trên có lẽ muốn chặt đầu bọn chúng đấy.”
“Xuỵt! Nhỏ tiếng thôi, đừng để bị Tần Ưng nghe thấy.”
Một người khác nói: “Nghe thấy thì sao? Cậu cho rằng anh ta vẫn là Tần Ưng dưới một người trên vạn người sao? Hiện tại anh ta là tù binh của chúng ta. Loại người này đầu óc ngu si, tứ chi phát triển. Thực ra, anh ta chỉ là đồ vô dụng mà thôi!”
Triệu Hùng đã nghe rõ cuộc trò chuyện của những người này.
Thì ra gia đình của Tần Lục Gia đã bị bắt thật.
Kế Lập Quân đúng là rất nhạy bén, chắc chắn đã phát hiện ra máy nghe lén bị tháo bỏ, sợ rước họa vào thân, nên đã ra tay trước với gia đình Tần Lục Gia.
Xe chạy từ thành phố khoảng bốn mươi phút thì dừng lại.
Triệu Hùng bị bịt mắt, không biết mình bị đưa đi đâu.
Nếu tính theo khoảng cách thì chắc cũng không xa Thanh Hóa lắm.
“Đi xuống!”
Một người tiến lên, đá vào mông Triệu Hùng rồi đuổi anh ra khỏi xe.
Triệu Hùng không thèm tính toán với đám lính tôm tép này, với võ công của mình, anh có thể dễ dàng giết chết những người này.
Sau khi loạng choạng bước xuống xe, Triệu Hùng bị đẩy vào một khu nhà.
Triệu Hùng nghe hướng gió thổi đến, có thể đoán ra mình đang ở một nơi rộng lớn.
Phía trước chắc là có một bức tường cao, anh cố ý dùng lực để lại một dấu chân rõ rệt trên mặt đất.
Nơi đây rất gần Thanh Hóa, nên anh cố tình để lại manh mối. Anh tin rằng, với khả năng điều tra của Trần Văn Sơn, anh ta có thể phát hiện ra manh mối mà mình đã để lại.
Sau khi bị áp giải vào khu nhà, Triệu Hùng được giao cho những người canh giữ bên trong.
Anh nghe thấy người áp giải nói: “Đại ca Trịnh, giao Tần Ưng cho các anh đấy!”
“Yên tâm! Già trẻ nhà họ Tần đều bị giam ở bên trong, lần này chúng có thể đoàn tụ trong ngục.”
Triệu Hùng nghe thấy vậy, trong lòng cảm thấy có chút an tâm.
Ít nhất thì gia đình Tần Lục Gia chưa xảy ra chuyện gì không may.
Một tiếng “két” kéo dài vang lên, cánh cửa sắt được mở ra, Triệu Hùng bị đẩy vào một phòng giam.
Trong phòng giam rất ẩm ướt và âm u, có lẽ đây là một trụ sở bí mật dưới lòng đất.
Triệu Hùng đã quen với những thiết chế như vậy từ lâu, hầu hết những khu nhà rộng lớn đều có những căn phòng bí mật như vậy. Nếu không có những căn phòng bí mật thì cũng sẽ có những nơi ẩn náu như tầng hầm.
Sau khi đến một phòng giam, có người tháo băng bịt mắt cho Triệu Hùng.
Triệu Hùng chỉ vừa nhìn thấy ánh sáng, chưa kịp nhìn rõ những thứ trước mặt, thì ai đó đã đá vào mông Triệu Hùng, đẩy anh vào trong ngục.
Triệu Hùng giả vờ loạng choạng ngã xuống đất với một tư thế không được đẹp cho lắm.
Thực ra, Triệu Hùng cố tình làm vậy. Nếu anh dùng nội lực thì người đá anh đã bị gãy chân từ lâu rồi.
Người bị giam trong phòng giam là anh cả của Tần Ưng, Tần Hoài.
Tần Hoài thấy Tần Ưng đã bị bắt, tiến lên đỡ Triệu Hùng dậy, nói: “Chú hai, chú không sao chứ?”
Triệu Hùng lắc đầu nói không sao, nhìn thấy một mình Tần Hoài trong phòng giam, bèn hỏi: “Anh Cả, chuyện này là sao? Bố và mọi người đâu?”
Tần Hoài thở dài, nói: “Anh vừa rời đi chân trước, thì chân sau đã có một đám người không mời mà tới. Chúng không phân biệt già trẻ lớn bé, bắt giữ hết tất cả mọi người trong nhà chúng ta.”
“Có phải Kế Lập Quân làm không?” Triệu Hùng hỏi.
Vừa mới dứt lời, anh đã nghe thấy một giọng nói trầm thấp vang lên.
“Không sai, là tôi!”
Kế Lập Quân xuất hiện trước phòng giam với một người đàn ông lạ.
Khi Triệu Hùng nghe thấy tiếng bước chân, anh biết Kế Lập Quân đang ở đây, nên mới cố tình hỏi.
Triệu Hùng giả bộ khó chịu chạy tới trước cửa nhà giam, nắm chặt song sắt tức giận hỏi Kế Lập Quân: “Kế Lập Quân, cậu rốt cuộc muốn làm gì? Nhà họ Tần không hề tệ bạc với cậu, tại sao lại ra tay với chúng tôi?”
Kế Lập Quân và người đi cùng anh ta bỗng nhiên cười lớn.
“Tần Ưng, anh thật sự rất ngốc! Đến lúc này rồi mà anh vẫn không hiểu sao?” Kế Lập Quân giễu cợt nói.
Tần Hoài vỗ vỗ vai Tần Ưng, nói: “Chú hai, Kế Lập Quân là người của Hoàng Long.”
“Cái gì?” Triệu Hùng giả bộ kinh ngạc.
“Sao, sao có thể?” Triệu Hùng cố làm ra vẻ trợn mắt há mồm.
Bạn đang đọc truyện mới tại metruyenhotmoi . Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!