Những thuộc hạ bị nhốt lại trong trận pháp kia nhìn thấy Chu Văn xông vào nhưng như công phu dịch chuyển tức thời vậy, trong chớp mắt đã không thấy đâu nữa.
Mặt Nạ kinh sợ biến sắc, không ngờ rằng tên khốn Chu Văn này quả nhiên là một con cáo già quỷ quyệt, lại có thể trốn vào trong trận pháp.
Liền nghe có ngưởi trong trận pháp hét lớn về phía Mặt Nạ: "Mặt Nạ đại nhân, Chu Văn ông ta đã thay đổi trận pháp rồi, chúng tôi bị mắc kẹt ở trong này rồi.”
Mặt Nạ với những người mắc kẹt bên trong tưởng chừng như cách nhau gang tấc, mà lại không có cách gì giải cứu. Còn may, ông Tựu, Bạch Linh và mấy vị Thiên Bảng, Địa Bảng cao thủ cùng nhau thoát ra được. Bị nhốt trong đó chủ yếu là những Địa Bảng võ công không được xếp hạng cao.
“Các người tự mình tìm đường ra đi nhé!” Mặt Nạ nói vọng vào.
Vèo vèo vèo!
Tiết Ân, Trang Đồng Phú, Tàn Kiếm do Trần Văn Sơn cầm đầu, còn có số đông người phía lão phó Tần Què của nhà họ Tần xông lên, ngăn cản bước tiến của đám người Mặt Nạ.
Quả nhiên có mai phục, điều này làm cho Mặt Nạ rất bất ngờ.
Chỉ nghe Trần Văn Sơn cười lớn và nói: "Ha ha! Năng lực làm việc của thằng nhóc Triệu Khang cũng không tệ lắm, cuối cùng cũng đem đám tặc nhân các người dẫn tới đây.”
Bạch Linh liếc mắt nhìn Thẩm Văn Sơn một ánh mắt đầy lòng cảm kích.
Trần Văn Sơn nói như vậy, không nghi ngờ gì là vì muốn Bạch Linh không bị liên lụy, có thể gột sạch mọi hoài nghi.
Mặt Nạ tin rằng đó là sự thật, liền chửi một câu: "Hóa ra là do thằng nhóc thối Triệu Khang âm thầm dẫn dụ.”
Ông Tựu nói: "Thằng nhóc đó ngay cả việc xé nát mặt mày của Thiên Thủ Nhân Đồ còn dám làm, nhận Quỷ Y làm bố nuôi, bái ông ta làm thầy, thì còn chuyện gì mà không làm ra được?”
Trần Văn Sơn nghe xong thì liền chau mày.
Những lời của ông Tựu nghe ra cũng có ý nghĩa, Triệu Khang và Thiên Thủ Nhân Đồ có quan hệ thầy trò, vậy mà lại nhận Quỷ Y làm bố nuôi, còn bái ông ta làm thầy.
Sắc mặt không khỏi biến sắc.
Quỷ Y ông ta vừa mới mất đi một đồ đệ, liền nhận Triệu Khang làm con nuôi, Triệu Khang vì muốn trả thù nhà họ Triệu mà không từ thủ đoạn, muốn học được bản lĩnh của Quỷ Y. Nếu như có ngày đó, anh ta chắc chắn trở thành đại họa đối với Ngũ Tộc Thôn.
Tiết Ân trực tiếp xông tới tấn công Mặt Nạ, bên cạnh là sự giúp đỡ của Trần Văn Sơn, hai người cùng nhau đối phí với ông ta.
Trong vòng nửa tháng qua, ông Tựu đã tự điều dưỡng tốt nội thương của mình. Đối phó với phản đồ Trang Đồng Phú, đúng là kẻ thù gặp gỡ nhau, thêm phần đỏ mắt.
Tàn Kiếm, Trọng Ảnh và Tần Què mặc dù không phải là cao thủ Thiên Bảng, nhưng ba người họ đều nằm trong top mười Địa Bảng. Trọng Ảnh đối mặt với Bạch Linh, những người khác ào vào một chỗ đâm chém nhau.
Được một lúc, đôi bên chém giết khó phân giải. Mặt Nạ mang theo thủ hạ đa phần là những cao thủ nhất đẳng. Mặc dù đám người Trần Văn Sơn đã có sự chuẩn bị sẵn, nhưng trên thực tế so với quân của Mặt Nạ thì vẫn có sự chênh lệch không nhỏ.
Ngoài ra còn có đám bị nhốt trong trận pháp, nếu bọn chúng thoát ra được cùng xông lên thì to chuyện. Phía Trần Văn Sơn bại trận chỉ là chuyện sớm muộn mà thôi.
Đương nhiên là Trần Văn Sơn sớm đã có sự chuẩn bị kĩ càng. Anh ta cố gắng chỉ nhằm mục đích kéo dài thời gian, đợi người của Trung Sân đường tới trợ giúp. Chỉ cần người của Trung Sân đường tới kịp thì tới lúc đó, trong ứng ngoại hợp, có thể tóm gọn đám người Mặt Nạ này rồi đi tiếp viện cho Khổng Côn Bằng và ông cụ Thường.
Nếu như Mặt Nạ đơn độc đối phó với Tiết Ân, Tiết Ân sớm đã thất bại dưới tay ông ta rồi. Nhưng bên cạnh đã có Trần Văn Sơn cùng đối chiến, Trần Văn Sơn ám thị phi đao khiến Mặt Nạ ít nhiều phải đề phòng, Chỉ cần giơ tay lên đã khiến ông ta e dè.
Nhưng mà sau năm mươi chiêu, điểm mạnh điểm yếu lập tức lộ ra. Tiết Ân trúng phải một chưởng của Mặt Nạ, Trần Văn Sơn thấy thế liền phóng ra năm mũi phi đao, ép lui Mặt Nạ.
Sau khi cứu được Tiết Ân, ân cần hỏi han: "Tiết Ân, anh không sao chứ?”
“Tôi không sao!” Tiết Ân lắc lắc đầu.
Anh ta nhân cơ hội này điều tức một chút khí tức đang rối loạn trong cơ thể. Mặt Nạ liếc mắt nắm bắt cục diện hiện tại, thấy bên mình đã có lợi thế, giành lấy phần thắng chỉ là vấn đề thời gian. Nếu như bản thân dẫn đầu bắt được Trần Văn Sơn và Tiết Ân, vậy thì có thể đánh bại đối phương dễ như bỡn.
“Anh hãy điều tức một lúc đi, mọi việc để tôi!”
Trần Văn Sơn hướng về phía Mặt Nạ phóng đến, hai người lao vào đánh nhau, quyền tới cước đi, trận chiến khó phân định.
Tiết Ân điều tức được một lúc thì một lần nữa tham gia vào trận chiến. Hai người cùng tấn công Mặt Nạ, cho dù vậy thì vẫn cứ chưa phải là đối thủ của ông ta.
Bỗng từ trong trận pháp có tiếng người hét lên: "Lão già thối tha, lúc nãy ông đã di chuyển cái trụ này, nếu không làm gì được nữa chúng tôi sẽ phá hủy cái cột này đi.”
Chu Văn ở cửa sau nghe thấy thì hết sức lo lắng. Không ngờ rằng trong đám đó có người thông minh như thế, cái trụ mà ông ta đã di chuyển chính là trận nhãn. Một khi trận nhãn bị phá hủy, trận pháp này không công mà tự phá vỡ. Liền nghe thấy những âm thanh như tiếng gõ bộp bộp, Chu Văn gấp gáp đứng trên đống lửa vậy, không biết nên bây giờ nên làm như thế nào mới ổn thỏa.
Anh ta không biết võ công, lại không giúp được việc gì.
Chính vào lúc này, năm sáu chiếc xe ầm ầm kéo tới, dừng lại một chỗ cách cổng sau của thôn nhà họ Triệu không xa.
Chu Văn lặng lẽ tìm chỗ trốn đi.
Mấy người đó sau khi xuống xe, ai ai cũng tay cầm vũ khí, chạy thẳng về phía Ngũ Tộc Thôn.
Thường Anh nghe thấy tiếng đánh nhau từ bên trong truyền ra, hô hào với đám người của Trung Sân đường: "Mọi người nhanh lên! Chúng ta giúp Ngũ Tộc Thôn đánh lui mấy kẻ này, rồi còn phải tới cổng trước phụ sức.”
“Là quân tiếp viện của Ngũ Tộc Thôn?” Chu Văn nghe thấy lòng hoan hỉ.
Vừa không cẩn thận đưa châm dẫm lên một cành cây khô liền nghe Thường Anh hét to: "Ai ở đó? Là kẻo nào?”
Hai người của Trung Sân đường phóng về phía Chu Văn đang ẩn thân, đưa anh ta từ nơi ẩn nấp kéo ra. Chu Văn lập tức nói rõ thân phận của mình cho đối phương: "Các vị anh hùng hảo hán, tôi là bạn của người trong Ngũ Tộc Thôn.”
Thường Anh dùng ánh mắt thăm dò qua Chu Văn, thấy lão già này toàn thân không có chút nội tức, có vẻ như là một người không biết võ công. Mở miệng hỏi ông ta: "Ông là ai?”
“Tôi là Chu Văn, người thành phố Vinh.”
Thường Anh nghe tới đây, mắt lộ rõ sự bất ngờ, đoạn nói tiếp: "Ông là Chu đại sư? Nghe nói ông rất tinh thông ‘Kỳ môn chi thuật’?”
Chu Văn thấy tiểu nha đầu này đã biết về danh tiếng của mình, liền gật đầu trả lời: "Không sai, là tôi đây!”
“Chu đại sư, ông sao lại ở đây thế này?” Thường Anh khó hiểu mà hỏi.
Chu Văn trả lời: "Chuyện kể ra thì dài, các người tới giúp đỡ cho Ngũ Tộc Thôn đúng chứ?”
“Đúng vậy!” Thường Anh đáp.
“Vậy thì mau mau vào trong giúp đỡ một tay đi!”
Chu Văn vừa dứt lời, liền nghe “Toanggg!” một tiếng, là âm thanh của cột đổ từ bên trong truyền ra. Chu Văn sắc mặt biến đổi, nói với Thường Anh: "Cô Thường, nhanh lên! Bọn chúng phá vỡ trận nhãn rồi, vào trong giúp đỡ mau lên!”
Thường Anh vung tay hô hoán đám người của Trung Sân đường: "Mọi người mau vào trong hỗ trợ đi.”
Chu Văn lẫn vào đám người Trung Sân đường, theo bọn họ xông vào bên trong.
Mặt Nạ thấy thủ hạ của mình xông ra từ trận pháp của “Kỳ môn ám cọc” thì vui mừng khôn xiết, có thêm nguồn sinh lực quân này, chiến thắng ngay trước mặt rồi. Không ngờ được rằng, theo sát phía sau là hơn hai mươi người.
Bạn đang đọc truyện mới tại Metruyen HotMoi. Vào google gõ: Metruyen HotMoi để vào nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!