Trái tim của Lý Thanh Tịnh thắt lại, ánh mắt hướng về Chu Văn
Kỳ thật cô đã sớm biết kết quả, nhưng vẫn muốn nghe vận mệnh của mình qua lời Chu Văn.
“Tôi chỉ có thể nhìn thấy cô khi còn trẻ hưởng không hết vinh hoa phú quý, cha mẹ của cô cũng vậy. Về sau, cô cũng giống như tôi, có đại kiếp. Nhưng tôi đạo hành không đủ sâu, tôi còn không nhìn ra kiếp nạn đó là gì.”
“Vậy có cách phá giải không?” Lý Thanh Tịnh truy vấn.
Chu Văn lắc đầu và nói: "Tôi không thể làm bất cứ điều gì!”
Lý Thanh Tịnh nghe được kết quả này, ngược lại lại thấy thản nhiên.
Lưu Ngũ Khuyết đại sư nói với cô như vậy, dịch học đại sư Giảng Văn Hùng cũng nói y như thế, hơn nữa nhờ có Chu Văn chứng thực, kiếp nạn này trăm phần trăm là không nghi ngờ gì nữa.
Sự khác biệt là, Lưu Ngũ Khuyết đại sư có thể nói chính xác, thời gian kiếp nạn của cô và tai họa gặp phải. Về phần kết quả, bọn họ cũng không thể thấu rõ.
Tất cả mọi thứ có một định số, và tất cả mọi thứ đều có biến số.
Các định số và biến số là những điều tuyệt vời trên thế giới này. Chính là bởi vì có biến số, mới khiến Lý Thanh Tịnh còn ôm một tia hy vọng.
Nghĩ đến Triệu Hùng đã bế quan, Chu Văn hẳn là sẽ không nhắc tới chuyện này với Triệu Hùng. Lý Thanh Tịnh liền không dặn dò chuyện này với Chu Văn.
Nhưng đâu ngờ được, đêm qua Chu Văn đã cùng Triệu Hùng bàn về chuyện này rồi. Chỉ là giữa vợ chồng bọn họ, hai bên không biết đối phương đã biết mà thôi.
“Triệu phu nhân không đừng nản lòng. Theo như tôi biết, trên đời này Lưu Ngũ Khuyết đại sư là Thái Sơn Bắc Đẩu trong lĩnh vực này. Các người tìm được ông ấy, ông ấy hẳn là có thể giúp cô giải quyết khó khăn này.”
Lý Thanh Tịnh cười có chút đau khổ nói: "Vô dụng thôi! Chu đại sư tôi cũng không gạt ông. Tính cả ông, trên thực tế, có ba người đã đề cập đến vấn đề này với tôi. Trong đó, bao gồm cả Lưu Ngũ Khuyết đại sư.”
“Ồ có thật thế không? Lưu Ngũ Khuyết đại sư đã nói với cô như thế nào?” Chu Văn thân là người cùng đạo, rất hứng thú hỏi thăm.
“Ông ta nói kiếp nạn của tôi là một đại kiếp sinh tử, sẽ xảy ra năm năm sau đó. Tính ra, kể từ ngày Lưu Ngũ Khuyết đại sư nói như vậy, thì bây giờ còn chưa tới năm năm. Ông ấy còn nói với tôi rằng tai họa của tôi có liên quan đến nước, dặn dò tôi cố gắng tránh xa nước.”
Chu Văn cau mày, lẩm bẩm: "Có liên quan đến nước?” Phạm vi này cũng quá rộng. Con người có thể không có thức ăn trong bảy ngày, nhưng không thể một ngày không uống nước. Bình thường hàng ngày làm gì cũng phải có nước, làm thế nào cô không thể tiếp xúc với nước đây?”
Lý Thanh Tịnh thở dài: "Vấn đề ở đây chính là như vậy!” Sau đó, cô mỉm cười và nói tiếp: "Tuy nhiên, bây giờ tôi đã nghĩ thông rồi. Ông trời có thể cho tôi thêm năm năm nữa, tôi đã hài lòng lắm rồi. Vì vậy, tôi muốn trân trọng cuộc sống hạnh phúc trước mắt của tôi. Đúng rồi, một đại sư khác tên là Giảng Văn Hùng đã từng nói với tôi, muốn hóa giải kiếp nạn này, chỉ có một biện pháp.”
“Tôi biết Giảng Văn Hùng, ông ta nói biện pháp đó là gì?”
“Ông ta nói chỉ có cải mệnh mới có thể hóa giải kiếp nạn này.”
Sau khi nghe xong câu này, tay Chu Văn không ngừng vuốt râu dưới hàm.
Lông mày chen thành chữ “Xuyên”, hiển nhiên trong lòng có chút lưỡng lự.
Chu Văn nói với Lý Thanh Tịnh: "Triệu phu nhân, tôi khuyên cô không nên nghĩ đến chuyện cải mệnh. Một khi nghịch thiên cải mệnh, cái giá phải trả, căn bản cô không phải là người có thể tiếp nhận nó.”
Lý Thanh Tịnh gật đầu, nói: "Cho nên vẫn là nên thuận theo tự nhiên! Chu đại sư, chuyện của tôi, cho tới bây giờ chưa từng nói với người khác, cũng hy vọng Chu đại sư có thể giúp tôi giữ bí mật.”
Chu Văn vốn định thừa nhận rằng tối qua đã nói chuyện này với Triệu Hùng. Mấy lần muốn mở miệng, cuối cùng cũng không nói ra nửa lời.
Ông ta gật đầu đồng ý: "Tôi sẽ giữ bí mật cho cô! Cô nghĩ thử xem, sau khi tôi rời khỏi Ngũ Tộc Thôn, sẽ ngay lập tức phải dẫn người nhà đi quy ẩn thì làm sao đem những chuyện này đi nói với người khác cơ chứ.”
“Cảm ơn Chu đại sư!” Lý Thanh Tịnh hành lễ với Chu Văn.
Trần Văn Sơn kiểm tra một vòng Ngũ Tộc Thôn, phân phó cho Đao Ngô Tranh hậu táng huynh đệ đã chết, những huynh đệ bị thương, cũng đều cho không ít chi phí chữa thương. Những người này đi ra ngoài làm việc, chẳng qua cũng chỉ để kiếm ít tiền.
Ngũ Tộc Thôn đãi ngộ không tới nỗi nào, công việc họ cần làm chi là bảo vệ chu toàn Ngũ Tộc Thôn, không giống như lúc làm việc với Cửu gia, thường xuyên phải làm một vài chuyện đánh đánh giết giết. Vì vậy hôm nay không thấy ai phàn nàn gì hết.
Sau khi an bài thỏa đáng, Trần Văn Sơn lại đến thăm các huynh đệ bị thương.
Trong số các huynh đệ, Trọng Ảnh và Nông Tuyền bị thương nhẹ nhất. Trần Văn Sơn liền phái Nông Tuyền và Trọng Ảnh đi Vinh đón Cuồng sư và người nhà Chu Văn đại sư.
Sau khi ra khỏi Ngũ Tộc Thôn, Trần Văn Sơn lái xe đến Tập đoàn Hùng Quang.
Đến văn phòng của Hàn Mân, Trần Văn Sơn thấy Hàn Mân dáng vẻ cực kỳ tồi tệ, nói đùa với anh ta: "Ôi! Hàn Mân, có chuyện gì với anh vậy?”
“Không có gì, đều là chuyện của công ty.” Hàn Mân trả lời.
“Văn Sơn, tôi nghe nói đêm qua, đám người kia lại xâm nhập Ngũ Tộc Thôn, kết quả thế nào?” Hàn Mân quan tâm hỏi.
Trần Văn Sơn nhún nhún vai cười nói: "Nếu xảy ra chuyện, tôi còn có thể ở chỗ này cùng anh nói chuyện, cười đùa như thế này sao?”
“Cũng đúng!” Hàn Mân mỉm cười xấu hổ, nói: "Tôi thực là hồ đồ.”
“Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?” Trần Văn Sơn truy vấn.
“Ngồi xuống đi, từ từ tôi kể anh nghe.”
Sau khi hai người ngồi xuống, Hàn Mân bảo thư ký pha một bình trà mang vào.
Bạn đang đọc truyện mới tại Me truyenhotmoi. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!