Sau khi Trần Văn Sơn nói chuyện Nông Tuyền xong, hai người ngồi trên bậc thềm bên cạnh luyện võ trường.
Trần Văn Sơn nói: "Nông Tuyền, lần này tôi bảo anh tới nghênh đón trận đấu này, là bởi vì Quyền vương Hades khẩu khí đặc biệt ngông cuồng. Trận đấu lần này, không chỉ liên quan đến vinh nhục của chúng ta, mà còn đại diện cho sự vinh nhục của cả một quốc gia!”
“Tôi biết mà! Tôi ghét nhất đám người nước ngoài tới nước ta tỏ vẻ kiêu ngạo, hống hách. Và còn gọi chúng ta là Đông Á bệnh phu. Không đánh cho chúng sợ té đái, thì chúng không biết sự lợi hại của chúng ta!”
“Mặc dù nói như vậy, nhưng anh tuyệt không nên khinh địch! Bảng Võ Thần tuy rằng trải rộng khắp thế giới, nhưng những cao thủ nước ngoài kia, rất ít khi có hứng thú với việc kiểm tra Võ Thần Đường. Cao thủ chân chính của họ, tập trung vào Ngai vàng!”
“Ngai vàng? Điều đó có nghĩa là gì? Nông Tuyền khó hiểu hỏi.
Trần Văn Sơn cười cười, nói: "Cái gọi là Ngai vàng này khi phiên dịch ra là Võ Thần Vương Tọa! Giống như Võ Thần bảng của chúng ta, cũng là thứ hạng phân hạng võ lực. Chẳng qua, bọn họ không có nhiều người trong võ thần bảng chúng ta. Người có thể lên bảng đều là cao thủ trong cao thủ. Trước mặt, chỉ có ta biết, có mười hai Chủ thần, hai mươi bốn Thiên vương cùng ba mươi sáu Lộ tu la. Cuối cùng, người xếp hạng Võ Thần Vương Tọa chính là cao thủ cấp cao nhất.”
Nông Tuyền nghe xong, hỏi Trần Văn Sơn: "Vậy Hades này có được liệt kê trong danh sách này không?”
Trần Văn Sơn gật đầu, nói: "Hắn là Quyền vương của một trong hai mươi bốn Thiên vương. Cho nên anh không thể khinh thường, thực lực của người này rất mạnh.”
“Yên tâm đi! Đánh mấy tên ngoại quốc này, tôi không thể làm mất mặt cậu chủ, cũng không thể mất mặt lão tổ tông. Cho dù hắn là Quyền vương, tôi cũng phải đánh cho hắn tâm phục khẩu phục, để cho hắn biết đông phương công phu lợi hại như thế nào!”
Nông Tuyền thở dài, nói: "Cậu chủ bế quan, có chút nhàm chán nhỉ! Nếu cậu chủ có thể tận mắt nhìn thấy trận đấu này thì tốt rồi.”
“Cậu chủ bế quan, cũng là vì muốn bản thân thăng tiến hơn nữa về sức mạnh. Vì vậy, chúng ta cũng không thể lười biếng. Nếu cậu chủ xuất quan, biết được tin anh đã đánh bại Quyền vương Hades, nhất định sẽ khiến cậu chủ tự hào.” Trần Văn Sơn vỗ vai Nông Tuyền.
Nông Tuyền nghe xong, nhất thời tỏ ra rất phấn khích trả lời: "Tôi sẽ giành chiến thắng trong trận đấu này, cậu chủ nhất định sẽ khen tôi. Văn Sơn, tôi tiếp tục đi tập luyện đây.”
“Đi đi!”
Trần Văn Sơn tiếp tục ngồi trên bậc thềm, nhìn Nông Tuyền quấn từng lớp vải mềm lên ngực, bụng và cánh tay. Sau đó, bắt đầu nằm trên cát hết lần này đến lần khác.
Cát này chỉ có một lớp mỏng, không ngừng nằm xuống, đối với thân thể là một khảo nghiệm rất lớn.
May mắn thay, Nông Tuyền đã thích nghi với việc huấn luyện này. Luyện võ, không nề mệt nhọc, luyện tập hết lần này đến lần khác.
Trong ánh mắt Trần Văn Sơn toát lên hào quang hy vọng.
Triệu Hùng không có ở đây, đám huynh đệ này đều hết lòng với công việc của anh ấy, điều này làm cho Trần Văn Sơn rất vui mừng.
Đêm hôm sau, tại nhà thi đấu đường Thể Bắc của thành phố.
Trần Văn Sơn bên này tuy rằng ở bên ngoài phong tỏa tin tức của trận đấu, nhưng không ngờ rằng xung quanh quyền quán trên đường Thể Bắc, lượng người vẫn đông đúc.
Trần Văn Sơn hỏi Hùng Huy Khang đang canh gác: "Chuyện gì đã xảy ra vậy? Không phải tôi đã dặn anh chặn tin tức sao?”
Hùng Huy Khang giải thích với Trần Văn Sơn: "Thưa anh Trần, không phải tin tức chúng tôi tiết lộ, có lẽ là bên đối phương đã làm chuyện này.”
“Đối phương?” Trần Văn Sơn nghe vậy nhíu mày.
Đám người Ôn Thành này, thật đúng là tràn đầy tự tin đấy!
Lại có thể loan tin tức ra bên ngoài, nói “Quyền vương Hades” muốn thi đấu ở quyền quán này.
Trần Văn Sơn thấy người bên ngoài quyền quán, vây quanh quyền quán chật cứng. Nói với Hùng Huy Khang: "Những người này, ai có thẻ căn cước công dân thì cho vào. Nếu không có giấy tờ tùy thân, thì đừng để họ vào.”
Vốn lẽ, anh ta chỉ muốn giải quyết chuyện này trong êm đẹp. Nếu đối phương muốn khuấy động mọi chuyện lên như vậy, Trần Văn Sơn không ngại khiến chúng bẽ mặt một phen.
Hùng Huy Khang đáp một tiếng, lập tức đến một đài cao, nói với những người vây quanh quyền quán: "Mọi người im lặng! Đây là một trận đấu quyền Anh cá nhân. Vốn định sẽ không bán vé, nếu mọi người đã muốn xem trận đấu này như vậy, vậy thì chúng tôi sẽ theo giấy tờ sắp xếp mọi người vào cửa. Căn cước công dân và giấy phép lái xe đều được cho phép. Nếu không có giấy tờ tùy thân, hãy tự mình rời đi! Miễn cưỡng sẽ làm cho tất cả mọi người không vui.”
Từ phía đám đông là những tiếng la hét phấn khích.
Những người mang theo giấy tờ tùy thân thực sự cảm thấy rất may mắn, nói rằng cuối cùng họ có thể tận mắt thưởng thức trận đấu. Còn những người không mang giấy tờ nhưng nhà họ cách không xa chỗ này thì liền nhao nhao chạy về nhà lấy giấy tờ.
Trần Văn Sơn dẫn theo Nông Tuyền, Hàn Mân, Tiết Ân cùng Trọng Ảnh, còn có bốn anh em nhà họ Mã, từ thiên môn tiến vào quyền quán.
Sau khi đến phòng nghỉ, Trần Văn Sơn lấy ra một bộ quần áo đã chuẩn bị sẵn sàng, đưa cho Nông Tuyền bảo anh ta mặc vào.
Bộ trang phục này, là trang phục đặc biệt để đấu quyền Anh. Đó là một chiếc quần short lớn và một cặp bao tay đấm bốc rất mỏng.
Sau khi Nông Tuyền thay đồ xong xuôi, nghiễm nhiên là một quyền thủ chân chính.
“Thế nào, có lòng tin không?” Trọng Ảnh hỏi Nông Tuyền.
Nông Tuyền vung nắm đấm lên, tự tin nói: "Mọi người cứ yên tâm! Tôi nhất định sẽ khiến cho Hades Quyền vương kia, nếm thử nắm đấm lợi hại này của tôi!”
Trần Văn Sơn dặn dò Nông Tuyền: "Nông Tuyền, tuyệt đối đừng khinh thường địch thủ. Đối phương đã làm lớn chuyện này, trận đấu này nhất định sẽ bị lan truyền lên mạng. Bây giờ anh không chỉ đại diện cho Tập đoàn Hùng Quang, mà còn đại diện cho hình ảnh của chúng tôi.”
Nông Tuyền lộ vẻ bối rối, ngây ngô cười nói: "Tôi có vĩ đại như vậy không?”
Trần Văn Sơn mỉm cười đáp: "Anh cứ giành chiến thắng đi rồi sẽ biết ngay thôi!”
Trong lòng Nông Tuyền có chút kích động!
Không lâu sau đó, một trong những anh em của Cửu Đường, bước vào và nói với Trần Văn Sơn: "Anh Trần, họ đã đến rồi!”
Trần Văn Sơn thấy bây giờ còn sớm, gật đầu với vị huynh đệ Cửu đường kia và nói: "Cậu nói cho bọn họ biết, chúng ta cũng đã đến. Đến lúc đó, đúng giờ sẽ lên đài.”
Nửa giờ sau, chỉ còn lại chưa đầy mười phút trước thời gian thi đấu chính thức.
Trần Văn Sơn đi ra ngoài đưa mắt nhìn một cái, không ngờ là toàn bộ quyền quán giờ đây không còn một chỗ trống, tất cả chỗ ngồi đều đã được lấp đầy.
Trên thực tế, nhìn theo nhiều góc độ khác nhau cũng có thể dễ dàng hiểu được.
Hải Phòng vốn là một thành phố nhỏ, rất ít sự kiện thể thao lớn.
Lên google tìm kiếm từ khóa metruyenH0tMoi để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!