Triệu Hùng ngủ đến tận nửa đêm, chuông báo thức trong điện thoại vang lên. Mỗi ngày đến công viên luyện công, là điều bắt buộc trong môn phái của anh. Dù có đến thành phố Hải Dương, anh cũng phải kiên trì luyện công.
Hà Vương Hội từng nói, nếu giữa chừng Triệu Hùng bỏ luyện công một ngày, thì sau này sẽ không dạy võ cho anh nữa.
Trước tiên luyện roi pháp một trận, chỉ thấy một đầu roi dài trong tay Triệu Hùng múa như một con rắn dài, khi cao khi thấp, linh hoạt tung bay, không ngừng tạo ra những tiếng “Bặc! Bặc!” trong không trung.
Ông cụ Hà vốn đang ngồi thiền, sau khi nghe được một tràng âm thanh, mới chậm rãi mở mắt ra.
Thấy roi pháp của Triệu Hùng có nhiều tiến bộ, Hà Vương Hội nhẹ gật đầu. Trong miệng nhỏ giọng thì thầm một câu: “Đúng là trẻ con dễ dạy.”
Không thể không nói, luyện võ quả thật là một chuyện cần có nghị lực và lòng kiên trì. Tay Triệu Hùng nắm roi, ma sát đến nổi đầy bong bóng, bong bóng vỡ lại bắt đầu tạo thành vết chai, hết lớp này đến lớp khác, đã trở thành một lớp chai sạn thật dày.
Chiêu cuối cùng của Triệu Hùng, lúc vung roi mạnh mẽ quất lên trên tảng đá, nghe một tiếng “Đùng”, mảnh đá bay tán loạn, để lại một vết roi quất thật sâu.
Độ dày của vết roi chỉ tầm một ngón tay, giống như bị lưỡi dao đục vào.
Ông cụ Hà híp mắt cười cười, nói với Triệu Hùng: “Không tệ, đã tiến bộ hơn nhiều.”
Triệu Hùng vội vàng đi đến trước tảng đá, thấy trên tảng đá có vết nứt do roi quất ra, không khỏi vô cùng vui vẻ.
Bởi vì hưng phấn, nên tiếp theo luyện chữ, càng lưu loát liền mạch.
Hội quán luyện võ chú trọng thông hiểu đạo lý. Ngay cả cầm bút viết chữ cũng giống như vậy, nhưng mà dù có bắt chước y chang vẫn không cách nào viết chữ bằng bút lông xong, chữ viết trên mặt đất vẫn chưa khô. So với yêu cầu của ông cụ Hà, vẫn chênh lệch rất lớn.
Sau khi luyện công xong, thấy Phương Đông bắt đầu than vãn chuyện nổi bong bóng.
Triệu Hùng lại bắt đầu trọng trách chạy bộ sáng sớm, gần như đêm nào cũng ngủ không ngon giấc. Anh chỉ có thể ngủ bù vào ban ngày.
Sau khi trở về khách sạn, Triệu Hùng vọt đi tắm nước nóng. Còn chưa ăn điểm tâm, đã nằm lên giường ngủ thiếp đi.
Lúc tỉnh lại lần nữa, đã là giữa trưa.
Vừa lúc cô em vợ Lý Diệu Linh tan học. Cô ấy gọi cho Triệu Hùng, hỏi anh khi nào mới đến đón mình. Cô ấy nói mình còn chưa ăn trưa, muốn Triệu Hùng dẫn cô ấy đến nhà hàng để ăn.
Sau khi Triệu Hùng lái chiếc Audi A8 đến trường trung học thực hành Hải Phòng, Lý Diệu Linh đang nói chuyện phiếm với Đỗ Mỹ Ngân và mấy nữ sinh khác, vừa nói chuyện, vừa trông trái trông phải mong ngóng, dường như đang gấp gáp chờ Triệu Hùng đến.
Một chiếc Audi A8 màu đen, dừng lại bên cạnh mấy người Lý Diệu Linh.
Cửa xe hạ xuống, Triệu Hùng gọi cô em vợ Lý Diệu Linh: “Diệu Linh, lên xe.”
Lý Diệu Linh thấy Triệu Hùng lái chiếc Audi A8 mới này, chỉ có giấy phép tạm thời, vui vẻ quơ tay chào đám người Đỗ Mỹ Ngân, rồi mở cửa xe, ngồi vào ghế phụ bên cạnh người lái.”
Ánh mắt của mấy nữ sinh và Đỗ Mỹ Ngân tràn đầy hâm mộ, các cô ấy đều từng đến xem buổi hòa nhạc của Triệu Hiền. Thấy Triệu Hùng, đều rối rít chào hỏi anh: “Chào anh rể.”
Triệu Hùng mỉm cười, gật đầu cười đáp lại mấy nữ sinh: “Chào các em.”
Sau đó, Triệu Hùng nhanh chóng lái xe rời đi.
Lý Diệu Linh hỏi Triệu Hùng đang lái xe: “Anh rể, đây là xe mà ông chủ anh mới mua sao?”
“Không phải, xe này là để tặng cho chị em.”
“Tặng cho chị em?”
Lý Diệu Linh nghe xong thì trợn mắt há mồm: “Ông chủ của anh mua cho chị em sao?”
Triệu Hùng giải thích: “Không phải sắp đến sinh nhật của chị em sao. Đây là do một người bạn của anh ở thành phố Hải Dương, mua cho chị em xem như quà sinh nhật.”
“Bạn của anh tặng? Anh rể, xe này ít nhất cũng phải ba bốn trăm triệu nhỉ? Người bạn này của anh vừa ra tay đã tặng đồ quý giá như vậy, cũng quá hào phóng rồi.”
“Cậu ta vốn là hào phóng mà. Người ta là cậu chủ nhà giàu.”
Lý Diệu Linh nghe xong, lập tức thấy hứng thú, truy hỏi Triệu Hùng: “Anh rể, vậy người bạn kia của anh có đẹp trai không? Trong nhà anh ta có bao nhiêu tiền vậy?”
“Dáng người cũng đẹp, men. Còn việc trong nhà cậu ta có bao nhiêu tiền, để anh ngẫm lại chút đã. Có lẽ khoản vài nghìn tỷ đó. Tài sản nhà cậu ta chủ yếu ở nước ngoài, bây giờ đang khai thác thị trường trong nước.”
“Vài nghìn tỷ?”
Lý Diệu Linh nghe vậy hầu kết bỗng nhiên chuyển động, cô ấy không thể nào tưởng tượng ra, rốt cuộc vài nghìn tỷ là bao nhiêu tiền?
“Anh rể, vậy anh ta có bạn gái chưa? Anh thấy em có thích hợp không? Nếu em gả cho bạn của anh, lại thêm quan hệ chị em, không phải chúng ta thân càng thêm thân sao. Anh nói có đúng không?”
Triệu Hùng co một ngón tay lại gõ lên trán cô em vợ Lý Diệu Linh, nói: “Em đừng mơ mộng nữa. Người ta sẽ không coi trọng em đâu.”
Lý Diệu Linh kiêu ngạo nói: “Sao chứ, em rất kém cỏi sao? Dù sao em cũng là hoa khôi của trường. Vừa trong sáng, xinh đẹp, lại còn trẻ tuổi. Loại hình như vậy, chẳng lẽ người đàn ông kia lại không thích sao?”
Triệu Húc nhíu mày, dạy dỗ cô em vợ Lý Diệu Linh: “Rốt cuộc trong não em suy nghĩ gì mỗi ngày vậy? Nhiệm vụ bây giờ của em là học tập, học cho thật giỏi. Không nên nghĩ đến mấy chuyện nam nữ yêu đương linh tinh kia.”
“Bây giờ pháp luật không có nghiêm cấm sinh viên kết hôn. Dù em lên đại học, cũng có thể kết hôn, sinh con được nhé. Anh rể, anh giúp em làm mối chút đi. Lỡ như chúng em thành đôi thì sao?”
“Thành cái rắm ấy.”
Triệu Hùng trực tiếp văng tục, nói với cô em vợ Lý Diệu Linh: “Em đừng có suốt ngày mơ mộng nữa. Mặc dù người bạn kia của anh chưa kết hôn, nhưng trong nhà đã sắp xếp sẵn cho cậu ta mấy mối hôn nhân môn đăng hộ đối rồi, chỉ là do cậu ta không muốn kết hôn sớm như vậy thôi. Làm gì đến phiên em.”
Sau khi Lý Diệu Linh nghe xong, vẻ mặt ảm đạm. Vò vò góc áo yếu ớt hỏi: “Haiz. Chẳng lẽ trong phim truyền hình, tiểu thuyết và truyện cổ tích đều là gạt người hay sao? Cô bé Lọ Lem và hoàng tử, không phải là tình yêu mơ mộng đẹp đẽ sao?”
Triệu Hùng thấy cử chỉ của cô em vợ Lý Diệu Linh giống như điên rồi, cũng lười để ý đến cô ấy.
Triệu Hùng lái xe chở cô em vợ Lý Diệu Linh đến một nhà hàng truyền thống Việt Nam.
Con bé Lý Diệu Linh này vui mừng nhanh, trải qua chút chuyện cũng nhanh quên. Lúc ăn cơm, đã sớm ném chuyện người bạn có tiền kia của Triệu Hùng ra sau đầu.
“Diệu Linh, lát nữa chúng ta đi đâu mua đồ?” Triệu Hùng vừa ăn cơm, vừa hỏi cô em vợ Lý Diệu Linh.
“Đương nhiên là đến trung tâm mua sắm Tần Uyển rồi. Đây chính là trung tâm có uy tín nhất ở thành phố chúng ta, đều bán hàng thật. Còn hứa là, nếu phát hiện là hàng giả, sẽ bồi thường ba trăm năm mươi triệu đó. Nghe nói, những kẻ chuyên làm hàng giả đi đến trung tâm thương mại Tần Uyển đều trở về tay không. Có thể thấy, sản phẩm của trung tâm thương mại Tần Uyển, nhất định có chỗ đặc biệt.”
Bạn đang đọc truyện mới tại Me truyenhotmoi. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!