Lọc Truyện
Từ ngày 12/7/2024: Metruyenhot sẽ chuyển sang dùng tên miền metruyenhotmoi.com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ chúng mình và nhớ tên miền mới này nhé!

Chàng Rể Tỷ Phú - Triệu Hùng - Lý Thanh Tịnh (FULL)

Khi Triệu hùng nghe tin trung tâm y tế của "Đông y Hoa thị" đang bị cháy, anh không khỏi kinh ngạc!

Anh vội vàng hỏi người dân, ai là bác sĩ Hoa và cô ấy có bị thương không?

Một người dân sống đối diện với "Đông y Hoa thị" nói với Triệu Hùng. Khi anh ta nghe thấy tiếng động, liền thấy có bốn năm người mặc đồ đen đến "Đông y Hoa thị”, bác sĩ Hoa đã cãi nhau với họ một hồi. Sau đó, bọn họ đuổi theo đánh bác sĩ Hoa. Cuối cùng, hình như bác sĩ Hoa đã chạy lên núi, còn một người mặc đồ đen phóng hỏa đốt nhà bác sĩ Hoa.

Anh ta cũng không biết bác sĩ Hoa còn sống hay đã chết!

Những người dân cũng nói với Triệu Hùng rằng bác sĩ Hoa là một người tốt. Khi chữa bệnh cho những  cư dân trong thị trấn này, cô ấy chỉ lấy một số phí cơ bản, vốn dĩ không hề lấy tiền của họ. Bây giờ, không rõ bác sĩ Hoa còn sống hay đã chết, bọn họ thực sự lo lắng cho bác sĩ Hoa.

Triệu Hùng nói với những người dân trong thị trấn rằng anh là bạn của bác sĩ Hoa, sau đó lấy ra vài nghìn tệ tiền mặt trong ví ra và hỏi có ai muốn cùng anh đi lên núi để tìm bác sĩ Hoa hay không.

Một người đàn ông địa phương tên là "Lưu Tuyền", người lúc trước nhận được ân duệ của Hoa Di, đã tình nguyện nói với Triệu Hùng rằng anh ta có thể đưa Triệu Hùng lên núi. Nghe Triệu Hùng nói anh là bạn của bác sĩ Hoa nên nhất quyết không nhận tiền của Triệu hùng.

Triệu Hùng lấy ra một khẩu súng điện từ trong xe ra, anh đã lấy khẩu súng này khi rời khỏi nhà. Thứ nhất là, súng điện có thể được sử dụng như một chiếc đèn pin cầm tay, thứ hai là, nó có thể được sử dụng để tự vệ.

Lưu Tuyền thông thuộc đường núi, đưa Triệu Hùng lên núi.

Thị trấn Lục Giang nằm ở góc núi, đi qua hai cây cầu qua sông là có thể trực tiếp đi lên núi.

Lưu Tuyền đưa Triệu Hùng leo lên.

Ngọn núi không lớn, nhưng dãy núi rất dài. Lưu Tuyền cho biết, vụ cháy xảy ra cách đây không lâu. Vì vậy, bác sĩ Hoa và nhóm người mặc đồ đen có lẽ vẫn chưa đi xa.

Khi cả hai người họ leo đến sườn núi, có một ngã ba đường.

Triệu Từ cầm đèn pin sáng soi sát dưới mặt đất, chỉ vào dấu vết dưới đường, nói với Lưu Tuyền: "Đi đường này!"

Lưu Tuyền nghe vậy sửng sốt, nói với Triệu Hùng: "Đường mòn này là ngõ cụt, không xa phía trước có một vách núi. Cư dân thị trấn chúng tôi thường đến đây để đào dược liệu, hái rau rừng."

Nhìn thấy những dấu chân lộn xộn trên mặt đất, Triệu Hùng nói với Lưu Tuyền: "Tôi chắc chắn bọn họ đã đi hướng này!"

"Được thôi! Vậy anh đi theo tôi."

Lưu Tuyền vội vàng dẫn Triệu Hùng đi về hướng ngã ba đường.

Đi được khoảng một cây số rưỡi, đột nhiên Triệu Hùng nghe thấy phía trước có tiếng ồn. Anh vội vàng tắt đèn pin của khẩu súng điện trong tay, bảo Lưu Tuyền xuống núi ngay lập tức!

Lưu Tuyền nghe xong lo lắng nói: "Anh Triệu, làm sao có thể chứ! Đám người đó cực kỳ hung ác, một mình anh đi như vậy thì nguy hiểm quá."

"Anh đừng lo lắng! Tôi có công phu, bọn họ không thể làm gì tôi được."

"Nhưng mà......"

Triệu Hùng vỗ vai Lưu Tuyền nói: "Người anh em, nếu anh muốn ở lại, tôi cần phải bảo vệ anh! Đến lúc đó, nếu thật sự đánh nhau, tôi sẽ không có thời gian bảo vệ anh đâu."

"Vậy được thôi!"

Lưu Tuyền chợt nhớ ra điều gì đó, liền nói với Triệu Hùng: "Đúng rồi, anh Triệu! Tôi nhớ ở không xa phía có một hang động. Bác sĩ Hoa thường đi hái thuốc ở vùng này. Có khi nào cô ấy đã trốn trong hang động đó không?" "

“Vị trí của hang động đó ở đâu?” Triệu Hùng lo lắng hỏi.

Lưu Tuyền chỉ về phía hang động.

Triệu Hùng thúc giục Lưu Tuyền nhanh chóng xuống núi, còn anh thì nhanh chóng chạy về phía hang động.

Kể ra cũng kỳ lạ, hôm nay trời rất nhiều mây và màn đêm cũng hơi tối, khó có thể nhìn thấy ánh trăng trên bầu trời. Mặc dù Triệu Hùng không thể nhìn rõ như ban ngày, nhưng anh có thể nhìn rõ mọi thứ xung quanh mình.

Sau một hồi suy nghĩ, anh cũng đã hiểu chuyện gì đang xảy ra!

Ông Hà yêu cầu anh mỗi ngày sau 12 giờ đêm phải đến công viên luyện võ, anh đã sớm thích nghi với việc quan sát trong ban đêm.

Nghĩ đến đây, Triệu Hùng không khỏi vui mừng khôn xiết. Bằng cách này, ngay cả khi không có sự trợ giúp của đèn pin, anh vẫn có thể nhìn rõ mọi vật xung quanh mình.

Nhờ sự dạy bảo của ông Hà, nội lực trong cơ thể của Triệu Hùng đã được kích thích, bây giờ cơ thể của anh nhanh nhẹn như một con linh dương, nhảy dọc theo bờ ruộng trên núi.

Càng lao gần về phía hang, càng có thể nghe rõ âm thanh ai đó đang nói chuyện. Hơn nữa, trong không khí còn có một làn khói dày thổi đến.

Triệu Hùng thầm nói "Không được rồi!" sau đó anh đột ngột tăng tốc.

Khi đến gần hang động, Triệu Hùng giảm tốc độ. Với kỹ năng hiện tại của cơ thể, anh ẩn mình trong bóng tối, trừ khi đối phương là cao thủ, nếu không thì thật sự rất khó có thể phát hiện ra anh.

Triệu Hùng nấp sau một cái cây, anh nhìn thấy năm người đang canh giữ ở cửa hang. Làn khói dày bốc ra từ miệng hang.

Cả năm người đều mặc vest đen, nhìn giống như hình người dạng chó. Nhìn kỹ hơn thì lại có cảm giác là người quen trước đây.

Không phải là Triệu Hùng quen biết những người này, mà là trên cơ thể của những người này có một mùi gì đó rất đặc biệt. Chỉ có những người thường xuyên qua lại với những người chết thì mới có được mùi vị riêng biệt đó.

Triệu Hùng lục lại kí ức trong đầu, anh mới chợt nhớ ra. Khi cha anh, Triệu Khải Thời đến thành phố Hải Phòng, cũng có một người đàn ông mặc đồ đen đã tấn công ông ấy.

Không lẽ những người này cùng một phe với người đã tấn công Triệu Khải Thời sao?

Nghĩ đến đây, trong mắt Triệu Hùng liền hiện lên ý muốn giết người!

Anh chỉ nghe thấy một người trong số họ mắng mỏ: "Người phụ nữ này nhà họ Hoa rất đúng giờ! Chỉ là hơi sơ sẩy thôi. Lão Ngũ đã bị Tế Trân làm mù một bên mắt. Chúng ta phải chờ người phụ nữ này ngạt thở ngất đi rồi mới được hành động!"

"Đại ca! Con đàn bà thối này cũng thật xinh đẹp, hôm nay năm người chúng ta xem như có phước được ngắm nhan sắc!"

"Chơi đùa một chút thì được. Nhưng tuyệt đối không được để nó chết! Bên trên bảo chúng ta phải tìm người phụ nữ họ Hoa này về để chữa bệnh, nếu giết người phụ nữ này, lúc trở về chúng ta làm sao ăn nói với họ."

"Yên tâm đi! Anh em chúng tôi tự biết có chừng có mực!"

Sau đó, những người này nói chuyện càng ngày càng thô tục, giống như muốn ăn tươi nuốt sống Hoa Di vậy.

Triệu Hùng lo lắng rằng Hoa Di ở trong động sẽ bị ngạt thở chết, nếu Hoa Di chết thì không ai có thể cứu được Trần Văn Sơn. Cái khó ló cái khôn, anh nhặt một viên đá và ném nó về phía một cây thông cách đó không xa.

Bạn đang đọc truyện mới tại me truyenhotmoi .com. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!

Nhấn Mở Bình Luận