Ngay khi Triệu Hùng hô bắt đầu, Nông Tuyền tấn công Trọng Ảnh trước.
Đừng nhìn bộ dáng Nông Tuyền cao lớn thô kệch, khi đánh nhau thân thủ vô cùng linh hoạt, vừa lắc mình một cái đã đến gần Trọng Ảnh.
Nông Tuyền sợ làm Trọng Ảnh bị thương cho nên đã thu lại mấy phần sức lực, một quyền đánh về phía Trọng Ảnh không thể tránh.
Rõ ràng Trọng Ảnh đang đứng mặt cậu ấy, nhưng một quyền đánh ra lại đánh vào không trung.
Sau khi luyện võ đến một trình độ nhất định, thị lực và tốc độ phản xạ sẽ cực kỳ nhạy bén.
Nông Tuyền có thể nhìn thấy Trọng Ảnh dùng một bộ pháp kỳ lạ để tránh khỏi đòn tấn công của cậu ấy.
Nông Tuyền ra liên tiếp mười mấy quyền, nhưng không quyền nào đụng vào được Trọng Ảnh, ngược lại còn bị Trọng Ảnh bao vây và vỗ vào sau lưng một cái.
Nội lực trong cơ thể Nông Tuyền đã thành một làn sóng khí, khiến cả người cương cứng, một cái vô này của Trọng Ảnh bị phản lại khiến cho bàn tay tê rần. Bởi vậy có thể thấy được, Trọng Ảnh chỉ có thân thủ tốt, chứ nội lực bên trong không thể so với Nông Tuyền.
Sau khi hai người đều thử, cả hai người đều hiểu được sự sâu cạn của riêng phần mình.
Thời gian dần qua, Nông Tuyền dần dần thích ứng được tiết tấu của bộ pháp quỷ dị của Trọng Ảnh, mặc dù vẫn không thể đánh trúng Trọng Ảnh, nhưng đã gât áp lực gấp bội lên Trọng Ảnh khi tấn công dồn dập, nội lực của Trọng Ảnh bị tiêu hao vô cùng lớn, bộ pháp đã không còn phiêu dật như trước.
Mà đến lúc này, ưu thế của Nông Tuyền đột nhiên hiện ra. Mặc dù đã đánh một trận lâu nhưng thằng nhóc này dường như có sức mạnh vô hạn, mỗi quyền đánh ra đều dạng theo một cỗ cuồng phong dữ dội, khiến hai má Trọng Ảnh đau nhức.
Cuối cùng, Nông Tuyền phát hiện ra đường né trash của Trọng Ảnh, ngay khi anh ta muốn né tránh, Nông Tuyền đột nhiên đánh tới, Trọng Ảnh không thể tránh được, chỉ có thể nghênh đón nó.
“Bụp!”
Một cỗ cuồng phong sinh ra một cỗ năng lượng mạnh mẽ, vón đang là thời tiết mùa thu, lá trên cây bay rụng hết xuống đất.
Cơ thể Nông Tuyền lung lay, mà Trọng Ảnh thì liên tiếp lùi về sau bốn, năm bước, lúc này mới đứng vững bước chân.
Trọng Ảnh thẳng thắn nói: “Tôi thua!”
Nông Tuyền hếch miệng cười nói: “anh không thua, nếu như thật sự đánh nhau thì anh đã sớm chạy mất dạng rồi. Trọng Ảnh, bộ pháp này của anh thật kỳ lạ nha?
“Ừm! Đây là một loại khinh công, đương nhiên nó không thể thần kỳ được như trong phim võ hiệp đâu, nhưng đối phó với người bình thường là không thành vấn đề. Nội lực của anh quá mạnh, tối căn bản không phải là đối thủ của anh.”
“Mặc dù nội lực của anh không bằng tôi, nhưng thân thủ lại mạnh hơn tôi nhiều, chúng ta đều tám lạng nửa cân cả tôi, ai cũng có sở trường riêng, tính ngang tay cả!” Nông Tuyền không bởi vì thắng Trọng Ảnh mà trở nên đắc ý, ngược lại cấu ấy rất vui vẻ vì có người luận bàn với mình.
“Cậu chủ! Về sau khi cậu chủ đi luyện võ, có thể dẫn tôi đi theo cùng, được không? Tôi vẫn muốn so chiêu với người anh em Trọng Ảnh?”
“Không được! Tôi rời đi, Thanh Tịnh vad Dao Châu không có ải bảo vệ, cậu phải âm thầm bảo vệ bọn họ mới đúng.”
Nông Tuyền oan ức nói: “Nhưng người anh em Trọng Ảnh là một đối thủ rất tốt, cậu chủ lại không cùng tôi chơi, tôi biết đi đâu tìm đồng bọn đây?”
“Cậu có thể tìm Trần Tiểu Đao để đánh.”
Nông Tuyền nghe xong thì lắc đầu nguầy nguậy như trống bỏi: “Không đánh với anh ta, anh thực sự là cái quái thai! Tôi căn bản không đánh lại anh ta được.”
Nông Tuyền chỉ là tu vi Địa Bảng, còn Trần Tiểu Đao lại xếp hạng thứ chín ở trên Thiên Bảng, một tay tuyệt kỹ phi đao có thể xưng là tuyệt diệu, nếu Trần Tiểu Đao thật sự ra đòn sát thủ, Nông Tuyền thật sự không phải là đối thủ của Trần Tiểu Đao.
Triệu Hùng suy nghĩ, nói: “Vậy được rồi! Khi nào tuyển được vệ sĩ thích hợp, tôi sẽ dẫn cậu theo cùng. Nhưng mà, chờ ông anh già của tôi trở về, cậu có thể đánh với ông ấy.”
“Ông anh già của cậu chủ là ai?” Nông Tuyền nhếch miệng hỏi.
Triệu Hùng cười nói: “Người đứng đầu Thiên Bảng, ông cụ Khổng, Khổng Côn Bằng.”
“Cái gì? Đại Điểu chính là người dạy võ công hàng ngày cho cậu chủ sao?
“Đại Điểu là ai?” Triệu Hùng không biết gì nhiều về tư liệu bảng Võ Thần, cho nên cũng không biết tên hiệu của Khổng Côn Bằng.
Trọng Ảnh giải thích: “Tên hiệu của Khổng Côn Bằng gọi là Đại Điểu. Đại Điểu là tên giang hồ của ông cụ Khổng, tôi chính là học khinh công ở chỗ ông ấy.”
Triệu Hùng nghe xong thì kêu “Á!” một tiếng, không hiểu hỏi: “Vậy tại sao ông già này không dạy tôi khinh công?”
“Làm sao? Cậu chê tôi không dạy được?” Ánh mắt của Trọng Ảnh chuyển sang Triệu Hùng.
“Không không, tôi không có ý này. chỉ là tội không hiểu, ông cụ Khổng lượn một vòng, bản thân không dạy mà để cho anh dạy tôi?”
Trọng Ảnh giải thích: “Khi đi học, lớp trưởng phụ đạo học sinh kém, thành tích của mình cũng sẽ được củng cố đề cao. Bây giờ cậu hiểu vì sao ông cụ lại để tôi dạy ậu rồi chứ?”
“Hiểu! Tôi chính là học sinh kém.” Triệu Hùng nói đùa trêu chọc.
Trọng Ảnh cúi gằm mặt xuống, vẻ mặt nghiêm túc nói: “Được, thằn nhóc cậu hết thời gian nghỉ rồi, tiếp tục luyện tập đi!”
Triệu Hùng không còn cách nào khác, lại nhảy vào trong hố, cột hai túi nặng lên chân bắt đầu luyện công. Mà Trọng Ảnh và Nông Tuyền, hai cái kẻ vô tâm này lại ngồi một bên gặm táo, bàn luận võ công đến nước bọt văng tung tóe, giống như đã quên mất sự tồn tại của Triệu Hùng.
Đợi đến khi Triệu Hùng luyện công xong, hai cái đùi giống như hai sợi mì, giống như bút rút hết sức lực.
Nông Tuyền vừa lái xe vừa cười nói với Triệu Hùng: “Cậu chủ, tố chất cơ thể này của cậu chủ vẫn chưa ổn.”
Triệu Hùng không vui nói: “Tôi đương nhiên biết tôi không ổn, nếu ổn rồi thì tôi cần gì phải khổ sở luyện công như vậy?”
“Cậu chủ, tôi không có chọc giận cậu, tại sao cậu lại nổi giận với tôi?”
“Cậu...” Triệu Hùng vốn định mắng, nhưng thằng nhóc này vốn là một cái đầu gỗ, trừ lúc nói võ thuật ra là trí thông minh online, còn lại những chuyện khác là trí thông minh giảm hơn nữa: “Tại sao khi cậu ăn táo không cho tôi một miếng?”
“Trọng Ảnh không cho, nói chỉ khi cậu có thể nhảy từ trong hố ra mới có táo ăn, anh ta còn nói hôm nay sẽ mang cho tôi lựu, chuối và sầu riêng.”
Triệu Hùng nghe xong thì đầu đầy vạch đen.
Cảm thấy mình ở trong mắt Trọng Ảnh chỉ là cỗ máy luyện công, còn anh ta thì chính là giám sát, ngày ngày uống trà ăn hoa quả, cuộc sống thật thoải mái.
Trời ạ! Cuộc sống của anh bao giờ mới được đầy đủ?
Bạn đang đọc truyện mới tại Me truyenhotmoi. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!