Có thể khiến cho người phụ nữ Hà Ngọc Kỳ này nói ra ba chữ “thật xin lỗi”
thật sự cũng không dễ dàng!
Nếu không phải để ý đến mặt mũi của thầy Toàn thì Triệu Hùng cũng sẽ
không liều chết đi cứu con gái của ông ta.
Triệu Hùng giả bộ như một dáng vẻ không thèm quan tâm, nói: “Đừng nói những giật gân này nữa, về sau cô cũng đừng có tùy hứng như vậy!” Sau khi anh nói xong, cũng mang theo con gái và ông cụ Khổng rời đi.
Đầu tiên Triệu Hùng lái xe đưa Khổng Côn Bằng trở về, sau đó lái xe về đến nhà.
Triệu Hùng đối căn dặn con gái Triệu Dao Châu nói: “Dao Châu, không nên nói
chuyện bố bị thương cho mẹ nghe có được không?”
“Không được!” Triệu Dao Châu lắc đầu, nói: “Dì Di nói vết thương của bố rất
nghiêm trọng.”
“Ngoan, bố sẽ mua kẹo đường cho con ăn nha.”
“Không được!” Dao Châu lắc đầu chạy ra.
Triệu Hùng thở dài, xem ra giấy chung quy vẫn không gói được lửa.
Chuyện anh bị thượng giấu một ngày hai ngày cũng không có vấn đề gì, nhưng
mà cứ như thế mãi nhất định sẽ bị một người khôn khéo như Lý Thanh Tịnh
phát hiện ra mánh khóe, vậy thì ăn ngay nói thật sẽ tốt hơn!
“Khụ khụ khụ!...” Triệu Hùng ho một trận kịch liệt.
Sau khi ho khan xong, anh lấy ra hai viên dược hoàn trong bình đã được Hoa Di kê đơn thuốc cho ngậm lại trong miệng.
Loại thuốc này, là thuốc do Hoa Di đặc biệt điều chế, gọi là cố linh hoàn. Là một loại thuốc dùng cho người tập võsau khi bị nội thương.
Hiện tại anh đã bắt đầu ho khan, thật sự muốn giấu diếm cũng không thể lừa dối được.
Sau khi Lý Thanh Tịnh tan tầm trở về, nhìn thấy trong nhà không có bật đèn. Cô
thuận tay bật đèn lên, nhìn thấy Triệu Hùng đang một mình ngồi ở trên ghế
sa lon ngẩn người.
Con gái Dao Châu thì đang ở bên trong phòng của con bé.
Sau khi Lý Thanh Tịnh thuận tay bật đèn lên thì hỏi Triệu Hùng: “Triệu Hùng, anh đang làm cái gì vậy, làm sao lại không bật đèn lên?”
“A, vừa rồi anh còn đang nghĩ một vài sự việc.” Triệu Hùng trả lời xong thì kéo theo một trận ho khan.
Triệu Dao Châu từ bên trong phòng con bé chạy ra, chạy đến bên Lý Thanh Tịnh.
“Mẹ, mẹ bố bị thương!”
“Bị thương?”
Lý Thanh Tịnh cởi áo khoác trên người cô xuống, nhíu mày lại đi đến bên cạnh
Triệu Hùng lại nhìn thấy sắc mặt vàng như nến của anh, cô cũng quan tâm hỏi anh: “Anh thấy thể nào?”
“Bố đi đánh nhau với người khác!” Dao Châu nói.
“Đánh nhau?” Lý Thanh Tịnh nhíu mày, nói: “Triệu Hùng, những người kia lại tới
sao?”
Triệu Hùng gật đầu, kể cho vợ Lý Thanh Tịnh nghe những chuyện đã xảy ra. Nhưng anh chỉ là không nói ra, là do Bạch Hồng Liên đã gửi tin tức cho anh.
Không phải anh không tin tưởng vợ Lý Thanh Tịnh, mà là loại chuyện này càng
ít người biết thì càng tốt.
“Bác sĩ Di nói chỉ có cao thủ thần bảng mới có thể trị hết bệnh của anh sao?” Lý
Thanh Tịnh nhăn mi hỏi.
TriệuHùng gật đầu nói: “Trước mắt, thì toàn cầu chỉ có mười hai cao thủ thần
bảng công khai trên bảng Võ Thần. Những người này đều là sự hiện diện
của rồng, muốn tìm bọn họ nói nghe thì dễ.”
“Vậy thì chúng ta có thể công bố một cái thông báo treo thưởng, hoặc là viết một số bài viết liên quan lên trên mạng.” Lý Thanh Tịnh đề nghị nói.
Triệu Hùng lắc đầu, nói: “Không có tác dụng! Điều này không chỉ làm cho chúng ta bại lộ mà còn dẫn tới càng nhiều người có suy nghĩ muốn cướp đoạt nhẫn. Cao thủ thần bảng cũng sẽ không nhìn những mẩu tin tức này. Coi như bọn họ nhìn thấy, cũng sẽ không đả thông hai mạch Nhâm Đốc cho anh.”
“Tại sao?” Lý Thanh Tịnh không hiểu hỏi.
Triệu Hùng giải thích nói: “Muốn đả thông hai mạch Nhâm Đốc cho anh thì cần hao phí nội lực cực lớn. Ngay cả cao thủ thần bảng muốn khôi phục cũng phải cần đến khoảng ba tháng quang cảnh. Nếu như có kẻ thù tìm tới cửa thì bọn họ
sẽ có thể bị nguy hiểm đến tính mạng.
“Vậy phải làm sao bây giờ?” Lý Thanh Tịnh gấp gáp hỏi.
Triệu Hùng bất đắc dĩ nở nụ cười, lôi kéo đầu ngón tay mềm mại của vợ Lý
Thanh Tịnh nói: “Dù sao thì anh cũng không chết được, chỉ là tạm thời không
dùng được nội lực, cũng không được luyện công. Ông cụ Khổng đã cho anh nghỉ ngơi, không cần đi công viên luyện công. Thanh Tịnh, hôm nay em không cần làm cơm, chúng ta đi ăn cơm ở quán cơm nhỏ đi?”
Lý Thanh Tịnh gật đầu.
Cô đã đi làm cả một ngày, cả thể xác và tinh thần đều mệt mỏi.
Sau khi một nhà ba người mặc xong quần áo, thì đi đến một quán thức ăn đơn giản ở bên cạnh nhà.
Bởi vì Triệu Hùng bị thương nghiêm trọng, thỉnh thoảng sẽ lại bị ho khan.
Bên cạnh có hai người đan ông nhìn thấy Triệu Hùng giống như cái quỷ bị ngược lại lại có một cô vợ xinh đẹp cùng với một đứa con gái lanh lợi đáng
yêu như vậy, bọn họ không khỏi nảy lên ác ý.
Hai người vẫn luôn quan sát Triệu Hùng, ánh mắt còn thỉnh thoảng liếc trộm
gương mặt xinh đẹp và dáng người nóng bỏng của Lý Thanh Tịnh.
Trong lòng không khỏi cảm khái: “Dáng dấp của người phụ nữ này thật sự quá
xinh đẹp, nếu có thể ngủ với cô một đêm, nếu như có bị giảm thọ mười năm
cũng đáng.”
Mặc dù Triệu Hùng không mặc bộ quần áo cao cấp đặt biệt, nhưng có thể lấy
được cô vợ xinh đẹp như vậy, chỉ có thể là nhà anh có rất nhiều tiền.
Người phụ nữ này!
Vì tiền mà thật sự không có điểm mấu chốt, nhìn người chồng có dáng vẻ bệnh nặng sẽ không sống được quá lâu. Chắc chắn là muốn đợi ngày sau khi người đàn ông này chết sẽ chiếm lấy tài sản của ta đi?
Hai người vừa uống rượu vừa nhỏ giọng thì thầm.
Nếu như là lúc trước, lấy nhĩ lực của Triệu Hùng đương nhiên có thể nghe thấy
những lời mà hai người bọn họ nói. Nhưng sau khi anh bị nội thương độ
nhạy của từng giác quan trên cơ thể đã bị hạ xuống.
Lý Thanh Tịnh nhìn thấy mấy bị khách ngồi chếch bên phía đối diện,
thỉnh thoảng lại liếc mắt nhìn cô. Cô đã cố ý vùi đầu chỉ lo ăn cơm.
Cô cũng đã nhìn thấy rất nhiều loại ong bướm điên cuồng thèm muốn vẻ
đẹp của cô!
Cô cũng không muốn gặp rắc rối bởi vì chính mình.
Sau khi cơm nước xong, Lý Thanh Tịnh sợ phức tạp, cho nên đã thúc giục Triệu Hùng nói: “Triệu Hùng, chúng ta sớm đi về nhà đi?”
Triệu Hùng “Ừm!” một tiếng hai tay ôm lấy con gái.
Lý Thanh Tịnh nói với Triệu Hùng: “Anh đừng ôm Dao Châu để em dắt tay con
bé!”
Triệu Hùng đặt con gái xuống.
Vợ chồng hai người ở hai bên nắm tay con gái đi ra khỏi tiệm cơm.
Ngay sau khi một nhà ba người Triệu Hùng bước ra khỏi tiệm cơm, hai người đàn ông ở bên trong tiệm cơm cũng chỉ định đi theo sau ra ngoài.
Hai người này đúng là cố ý muốn kiếm cớ mà, nhanh chóng đi đến sau người Triệu Hùng, sau đó trực tiếp đụng vào anh một chút.
Nếu như là lúc trước, Triệu Hùng cũng không đợi hai người này tới gần mà đã sinh lòng cảnh giác.
Bây giờ sau khi anh bị nội thương cũng chẳng khác gì người bình thường, cũng không có cảnh giác với những điều này.
Một người đàn ông nặng khoảng chừng một trăm tám đến một trăm chín mươi cân, đang hung hăng mắng Triệu Hùng nói: “Con mẹ nó anh đi đường không có mắt à?”
Triệu Hùng nhíu mày, không nghĩ đén có người mắt còn không mở được còn dám tự chuốc lấy phiền.
Thật đúng là hổ xuống đồng bằng bị chó khinh!
Nếu như là bình thường thì anh có thể giáo huấn hai người bọn họ đến hoài nghi nhân sinh.
Lý Thanh Tịnh biết Triệu Hùng đang bị thương, không muốn trêu chọc phiền phức, vội vàng xin lỗi hai người bọn họ nói: “Thật xin lỗi!”
“Một câu thật xin lỗi thì sẽ xong việc sao?” Người đàn ông liếc nhìn chằm chằm
vào Lý Thanh Tịnh cười nói: “A! Người đẹp, dáng dấp rất xinh đẹp. Chỉ là cô
Lên google tìm kiếm từ khóa metruyenH0tMoi để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!