Cao Tuấn Vũ không ngờ ở thời điểm quyết định lại bị mất hứng như vậy. Anh ta cau mày hỏi thư ký: “Thư ký Lưu, bố tôi tìm tôi có chuyện gì vậy?”
“Không biết, mau trở về đi! Chủ tịch đã phát hỏa rồi.”
Cao Tuấn Vũ cúp điện thoại, nói với Lý Diệu Linh: “Diệu Linh, anh phải về công ty. Bố anh tìm anh có việc gấp.”
“Vâng! Anh trở về đi ạ.”
“Vậy anh đi trước nha!”
“Vâng! Anh đi đi. Em sẽ đợi anh.”
Cao Tuấn Vũ nắm lấy vòng eo thon thả của Lý Diệu Linh, định cúi người hôn cô ấy.
Lý Diệu Linh nhẹ nhàng đẩy Cao Tuấn Vũ ra, giục anh ta: “Ây nha! Anh vẫn là nên về giải việc công việc đi. Em cũng không phải gặp rồi anh mới đi sao! Chúng ta còn nhiều thời gian mà.”
Cao Tuấn Vũ không ép Lý Diệu Linh vì sợ làm cô giận dỗi. Đến lúc đó vịt nấu sắp chín rồi lại bị bay đi, có thể sẽ rơi vào cảnh mất nhiều hơn được.
“Được rồi, vậy em đợi anh vậy nha! Anh xong việc sẽ quay lại sớm nhất có thể, sau đó đưa em đi ăn tối!”
“Vâng! Em sẽ đợi anh.”
Lý Diệu Linh vừa từ chối nụ hôn của Cao Tuấn Vũ, vì sợ anh ta buồn nên khi Cao Tuấn Vũ chuẩn bị ra ngoài, đã làm động tác hôn gió.
Cao Tuấn Vũ cũng làm lại động tác hôn gió!
Sau khi Cao Tuấn Vũ rời đi, Triệu Hùng vừa tới cửa Khách sạn Năm Châu.
Anh nhìn thấy Cao Tuấn Vũ một mình vội vàng bước ra khỏi Khách sạn Năm Châu, anh rất nghi hoặc và khó hiểu.
Sau khi biết tin cô em vợ Lý Diệu Linh ở Khách sạn Năm Châu, anh đã đến đây chỉ trong một thời gian rất ngắn.
Cao Tuấn Vũ này không phải là “người đàn ông vài giây” đó chứ?
Sau khi Cao Tuấn Vũ vội vàng rời đi, Triệu Hùng không tiến lên ngăn cản, cũng không lập tức tiến vào khách sạn tìm cô em vợ Lý Diệu Linh.
Anh lấy di động ra gọi cho cô em vợ Lý Diệu Linh.
Lúc này tình cờ là giờ nghỉ trưa ở trường Lý Diệu Linh.
Lý Diệu Linh thấy anh rể Triệu Hùng gọi điện, chần chừ một lúc rồi cuối cùng cũng trả lời.
“Anh rể, sao anh lại gọi em vậy?” Lý Diệu Linh ngập ngừng hỏi Triệu Hùng.
“Diệu Linh! Tối nay chị em rủ em về ăn cơm. Tối nay anh sẽ tự mình xuống bếp, mua cua hoàng đế cho em, còn có thịt lợn kho với trứng mà mà em thích ăn nhất nữa đấy.”
“Anh rể, tối nay không được đâu! Em sắp thi cuối kỳ rồi. Em vất vả lắm cuối cùng mới ổn định lại suy nghĩ, muốn chăm chỉ học hành. Thi mà không tốt, chị em lại mắng em nữa.”
Triệu Hùng biết Lý Diệu Linh sẽ không đến.
Anh gọi điện cho cô em vợ Lý Diệu Linh để nghe giọng điệu nói chuyện của Lý Diệu Linh.
Nghe đến đây, Triệu Hùng cảm thấy nhẹ nhõm. Anh chắc chắn rằng Lý Diệu Linh chưa có quan hệ xác thịt với Cao Tuấn Vũ. Nếu không, với tính cách của cô gái này, giọng điệu của cô ấy không thể kiên định như vậy được.
Triệu Hùng liền gọi điện cho Kim Trung.
“Kim Trung, tôi vừa nhìn Cao Tuấn Vũ vội vàng ra khỏi khách sạn. Có phải cậu đã làm gì đó rồi không?”
Kim Trung vừa nghe vừa cười ha ha nói: “Triệu Hùng, cậu biết tôi mà! Vừa rồi tôi đã cử người đến gặp bố Cao Tuấn Vũ để đưa cho ông ta một vài thứ. Nhìn thấy những thứ này, bố anh ta liền gọi anh ta ngoan ngoãn trở về.”
Triệu Hùng nghe vậy cười cười, nói: “Kim Trung, vẫn là cậu thông minh, đã dùng thủ đoạn điệu hổ ly sơn này để giải vây.”
“Tôi không phải sợ quá muộn sao! Trong trường hợp xảy ra chuyện gì đó giữa Cao Tuấn Vũ cặn bã đó và cô em vợ của cậu, cậu sẽ hối hận cả đời mất.”
“Chà, cậu dùng thủ đoạn này tốt quá! Nhân tiện, Kim Trung à, cậu đến đâu rồi?” Triệu Hùng hỏi.
Kim Trung nói: “Năm phút nữa tôi sẽ đến!”
Triệu Hùng nói với Kim Trung: “Không vội đâu! Vì Cao Tuấn Vũ vội vàng trở về, nhất định sẽ trở lại. Đến lúc đó, chúng ta sẽ nắm anh ta dễ như bắt rùa trong lọ.”
“Ha ha! Thật tuyệt. Tôi nhớ khi chúng tôi còn nhỏ, cả hai chúng ta đều thích làm loại chuyện này nhất.”
Hai người đồng thời hiểu ý cười.
Sau khi Kim Trung đến, lên ngồi trong xe Triệu Hùng, hỏi Triệu Hùng: “Triệu Hùng, tiếp theo cậu định làm gì?”
Triệu Hùng vừa định nói chuyện thì đột nhiên ho dữ dội!
Khụ khụ khụ... Kim Trung lúc này mới nhận thấy Triệu Hùng vẻ mặt tái nhợt, quan tâm hỏi han Triệu Hùng: “Triệu Hùng, cậu sao vậy?”
Triệu Hùng giải thích với Kim Trung: “Lúc trước có người tới đối phó tôi, tôi chỉ bị thương nhẹ thôi.”
“Bị thương nhẹ hả? Cậu bị thương cũng không phải nhẹ đâu. Đừng có giấu giếm tôi, rốt cuộc có chuyện gì xảy ra?” Kim Trung quan tâm hỏi han.
Thế là Triệu Hùng bắt đầu kể cho Kim Trung nghe những chuyện đã xảy ra.
Khi Kim Trung nghe nói bệnh của Triệu Hùng cần một cao thủ Chiến Thần mới chữa trị được thì vô cùng ngạc nhiên!
“Ý của cậu là, chỉ có người của danh sách Chiến Thần mới có thể chữa khỏi bệnh cho cậu được sao?”
Triệu Hùng gật đầu rồi lại ho khan vài tiếng.
Cơn ho hoàn toàn không nằm trong tầm kiểm soát của anh, đây không phải là chuyện nếu muốn chịu đựng thì có thể chịu đựng được.
Là một người con thuộc giới quý tộc giàu có, Kim Trung đương nhiên biết về chuyện Chiến Thần.
Với vẻ mặt lo lắng, anh ta nói với Triệu Hùng: “Triệu Hùng, danh sách Chiến Thần, trên thế giới này chỉ có mười hai người. Thật quá khó để tìm đấy nhỉ? Cho dù có bỏ ra một số tiền lớn cũng không có khả năng làm người ta cảm động mà đồng ý giúp được.”
Triệu Hùng nở nụ cười một chút nói: “Chỉ có thể thuận theo tự nhiên mà thôi! Dù sao Lão Kha dạy võ công cho tôi, lão ấy là số một Thiên bảng, chỉ cần lão ấy có tu vi có thể đột phá Thiên bảng, bước vào danh sách Chiến Thần, thương tích của tôi vẫn còn cơ hội.”
Kim Trung lắc đầu nói: “Tuy rằng công phu của tôi mới chỉ ở mức trung bình, nhưng tôi cũng biết muốn đột phá thì không phải chuyện dễ dàng!”
Triệu Hùng nhẹ nhàng thở dài nói: “Haiz! Loại chuyện này không thể cưỡng cầu. Cứ thuận theo tự nhiên đi! Đúng rồi Kim Trung! Cậu mau thu xếp đi.”
“Được!”
Kim Trung gọi “Đường Thất!” rồi ghé vào tai anh ta phân phó.
Đường Thất nhận lệnh rời đi!
Lý Diệu Linh ở trong phòng, thỉnh thoảng nhìn chỗ này một cái, sờ chỗ kia một cái.
Cô ấy tràn đầy mong đợi sự trở lại của Cao Tuấn Vũ, đồng thời cũng có chút lo sợ bất an.
Bạn đang đọc truyện mới tại Metruyen HotMoi. Vào google gõ: Metruyen HotMoi để vào nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!