Còn khoảng hai tuần nữa là tới lúc bọn nhỏ nghỉ hè rồi!
Triệu Hùng dự tính sẽ đưa Dao Châu và Thẩm Hải đi ra ngoài chơi vài ngày vào kỳ nghỉ.
Phần về trước kia anh không thể đưa chúng đi được, một là do không có thời gian, hai là điều kiện cũng không cho phép.
Bây giờ, khi tình hình kinh tế đã có nhiều biến chuyển mạnh mẽ, Triệu Hùng định đưa gia đinh đi du lịch một chuyến.
Sau khi đến nhà trẻ đón cô con gái Dao Châu xong, Triệu Hùng lại đi đến "Trường trung học số bốn Hải Phòng" đón Thẩm Hải.
Mỗi lần Triệu Hùng tới đón Thẩm Hải đều phải xem thử xem trên mặt của đứa nhỏ này có vết thương hay không, chỉ sợ rằng cậu ta lại đánh nhau với mấy đứa trẻ khác.
"Thẩm Hải à, hôm nay ở trường học như thế nào?" Triệu Hùng vừa lái xe về phía công ty nơi cô vợ Lý Thanh Tịnh làm việc, vừa hỏi cậu.
"Cũng được, tôi thấy không có khó khăn gì nhiều, có thể nghe lọt tai."
"Kỳ thi lần này cậu nhất định không được để lọt vào trong năm cái tên đứng cuối bảng đâu đấy, nếu như trong danh sách cậu đứng cuối cùng, thì tôi sẽ không dạy võ thuật cho cậu nữa đâu."
"Biết rồi!" Thẩm Hải trả lời lại: "Thầy, chừng nào thì ông mới dạy võ thuật cho tôi?"
"Đợi đến lúc cậu có thể làm tốt thế đánh võ cơ bản đi, bây giờ ngay cả trung bình tấn cậu cũng không làm nổi, sao tôi có thể dạy võ cấp cao hơn một bậc cho cậu được. Sau này khi nào ôn bài tập xong, thì đến tìm tôi tập trung bình tấn."
"Đã rõ!"
Thẩm Hải tự thề ở trong lòng với bản thân, cậu nhất định phải học tập thật tốt, luyện võ thật giỏi!
Triệu Hùng nhấc máy gọi điện thoại cho cô vợ Lý Thanh Tịnh, hỏi cô: "Thanh Tịnh, em vẫn còn đang ở công ty của nhà họ Đào sao?"
"Vâng!"
"Anh đã đón Dao Châu và Thẩm Hải rồi, bây giờ đang tới chỗ em đây. Khoảng mười lăm phút sau là bọn anh sẽ đến dưới lầu công ty nhà họ Đào nhé."
"Ừ! Anh cứ chờ em ở dưới lầu một lát, khoảng nửa tiếng nữa là em làm xong việc."
"Được rồi, em cứ làm việc của em đi, anh sẽ đợi em ở dưới lầu."
Sau khi cúp điện thoại, Triệu Hùng tiếp tục lái xe, chỉ sau khoảng mười phút là đã đến dưới lầu của cao ốc hành chính về công trình kiến trúc Đào Thị.
Sau khi tìm chỗ đậu xe xong, Triệu Hùng để Thẩm Hải dẫn Dao Châu ra bãi đỗ xe gần đó chơi.
Đúng ba mươi phút sau, Lý Thanh Tịnh đi ra từ trong công ty Đào Thị.
Triệu Hùng ra đón, cười nói với Lý Thanh Tịnh: "Thanh Tịnh này, em hôm nay hẳn là mệt muốn xỉu rồi nhỉ?"
Lý Thanh Tịnh dừng bước chân, nói với Đặng Gia Hân đang ở bên cạnh, bảo cô ta đi trước. Còn mình thì lát nữa sẽ đi xe về cùng với Triệu Hùng.
Đợi sau khi Đặng Gia Hân rời đi, Lý Thanh Tịnh nhìn chằm chằm vào Triệu Hùng, hỏi: "Triệu Hùng, sao anh không nói với em về chuyện anh đàm phán với Dương Lam của tập đoàn Hoài An ở tỉnh Thanh Hóa vậy?"
Trong lòng Triệu Hùng bỗng cảm thấy bồn chồn, biết ngay vợ mình, Lý Thanh Tịnh sẽ đem chuyện này ra nói với mình mà! Cho nên, khi Lý Thanh Tịnh vừa tan làm, anh phải chạy ngay đến để nịnh nọt, kết quả thì nịnh còn chưa được, mà đã chọc trúng quả mìn rồi.
Triệu Hùng giải thích với Lý Thanh Tịnh: "Chuyện Dương Lam đến Hải Phòng để tìm nhà họ Thẩm bàn chuyện, thì cũng là khi họ bàn xong chuyện mới gọi điện thoại cho anh. Trước đó anh cũng hoàn toàn không biết chuyện cô ấy đến mà! Mà lại nói, lần trước anh đến tỉnh Thanh Hóa, đại diện cho thương hội thành phố Hải Phòng tìm tập đoàn Kim Trung và tập đoàn Hoài An, Dương Lam đã giúp đỡ anh rất nhiều trong việc này. Cho nên, bọn anh mới..."
"Được rồi! Anh không cần phải giải thích nhiều như vậy. Em chỉ muốn hỏi anh, có phải anh đã quen biết Dương Lam từ lâu rồi phải không?"
"Đúng vậy!" Triệu Hùng khẽ gật đầu thừa nhận.
"Rốt cuộc thì quan hệ của hai người là như thế nào?"
Và thế là, Triệu Hùng phải giảng một bài cho bà xã Lý Thanh Tịnh về quan hệ giữa nhà mình và nhà họ Kim cùng với nhà họ Dương.
Lý Thanh Tịnh nghiêm mặt lại, hỏi Triệu Hùng: "Vậy sao anh đến Thanh Hóa gặp Dương Lam mà lại không nói chuyện này với em?"
"Anh sợ em sẽ ghen. Cho nên anh mới không dám nói với em!"
Lý Thanh Tịnh duỗi ngón tay ngọc ngà, thon nhỏ ra, chọc nhẹ lên trán của Triệu Hùng, nói: "Em nói cho anh biết, bây giờ em không chỉ ghen thôi đâu, mà còn tức tới muốn đánh người nữa đấy." Nói xong, cô cất bước đi về phía hai đứa trẻ Dao Châu và Thẩm Hải.
Triệu Hùng vội vàng đuổi theo Lý Thanh Tịnh, kéo lấy bàn tay thon thả của cô, nói: "Thanh Tịnh, em đừng hiểu lầm mà! Dương Lam cũng giống như Cố Minh Tuyết vậy, đều là em gái nhà bên của anh thôi!"
"Anh xem người ta là em gái, nhưng người ta lại coi anh như anh trai mưa đó."
"Anh làm gì có sức quyến rũ lớn như vậy chứ?" Triệu Hùng gãi gãi cổ, trên mặt nở ra nụ cười xấu hổ.
Lý Thanh Tịnh xoay người lại, trừng mắt nói với Triệu Hùng: "Sức quyến rũ của anh rất lớn đấy, một cô Vân Nhã cũng làm cho người ta choáng váng rồi, này lại thêm một cô Dương Lam, không phải là anh định cưới hết các cô gái xinh đẹp đấy chứ?"
Khụ khụ!... Triệu Hùng nghe xong, xúc động nói: "Vợ à, sao em có thể nghĩ như vậy chứ. Trăng sao trên trời có thể làm chứng cho tấm lòng của anh dành cho em."
"Được thôi! Vậy thì lần sau, anh có dám hôn em ở trước mặt các cô ấy không?" Lý Thanh Tịnh nhìn Triệu Hùng với ánh mắt khiêu khích.
Triệu Hùng không chút do dự, đồng ý nói: "Có thể!"
"Đây chính là anh nói đấy nhá! Sau này tuyệt đối đừng có mà hối hận. Bằng không thì em sẽ bắt anh về nhà quỳ lên sầu riêng." Lý Thanh Tịnh nói xong, quay người đi đến trước mặt của Dao Châu và Thẩm Hải, nói với hai đứa trẻ: "Dao Châu, Thẩm Hải! Chúng lên xe nào!"
Triệu Hùng bất lực cười.
Một khi phụ nữ ghen lên, quả thực là đáng sợ mà. Có điều, chuyện này anh cũng không trách cô vợ Lý Thanh Tịnh được. Suy cho cùng thì, cơ bản vẫn là do anh chọc vào tổ ong kia.
Đàn ông ấy à! Thiết nghĩ họ nên bớt phóng túng lại. Nếu không, khi có nhiều phụ nữ ở bên cạnh, thì thực sự là một việc rắc rối đấy.
Sau khi Triệu Hùng lái xe đến khách sạn Giang Hà, Phan Ngọc Anh đã chờ ở trong phòng chung rồi.
Không thấy Phan Ngọc Anh trong một khoảng thời gian, giờ cô tựa hồ trở nên xinh đẹp hơn so với trước kia. Mọi việc cô làm, từ đi đứng ngồi nghỉ, đều toát lên phong thái của một nữ minh tinh.
Phan Ngọc Anh tiến lại ôm Lý Thanh Tịnh một cái, vừa cười vừa chào hỏi: "Tổng giám đốc Tịnh nha! Tôi nhớ cô muốn chết luôn rồi đó!"
"Ngọc Anh à, hình như cô trở nên xinh đẹp hơn rồi đó!"
Trên mặt Phan Ngọc Anh hiện lên vẻ ngượng ngùng, nói: "Tôi làm sao xinh đẹp như tổng giám đốc Tịnh được!" Nói xong, cô ấy cúi chào Triệu Hùng, rồi ôm lấy Dao Châu.
Phan Ngọc Anh ôm Dao Châu, khi cô nhìn thấy Thẩm Hải thì hỏi Triệu Hùng: "Anh Hùng, đứa nhỏ này là ai vậy?"
"Ừm! Học trò mới của tôi đấy. Tên nó là Thẩm Hải!"
"Thẩm Hải, gọi dì Ngọc Anh đi."
"Dì ơi?"
Phan Ngọc Anh trợn mắt há mồm, mình vẫn là một cô sinh viên năm tư còn chưa có tốt nghiệp đâu đấy.
Cô cũng chỉ lớn hơn Thẩm Hải có tám, chín tuổi mà thôi.
"Dì Ngọc Anh, dì nói chào đi!"
"Xin chào!"
Phan Ngọc Anh nghe mà dở khóc dở cười.
Phụ nữ kỵ nhất là việc người khác nói họ lớn tuổi rồi.
Bây giờ bọn trẻ đứa này sành điệu hơn đứa kia, chính mình cũng đã biến thành "Dì à!" rồi. Cô không khỏi ngậm ngùi cảm thán, thời gian thắm thoát trôi qua nhanh như một cơn gió, thực sự quá nhanh mà!
Phan Ngọc Anh chọn "Khách sạn Giang Hà" này ở Hải Phòng, lại hoàn toàn không phải là khách sạn lớn có tiếng.
Điều kiện kinh tế nhà cô không tốt, mặc dù việc quay phim có thể giúp cô kiếm lời một chút tiền, nhưng cô không muốn bản thân phải khoa trương lãng phí. Với lại, Triệu Hùng và Lý Thanh Tịnh, người ta cũng không thiếu tiền.
Bạn đang đọc truyện mới tại me truyenhotmoi .com. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!