Anh rể của Giả Bưu là một người có tên là Lôi Đức Hựu.
Lôi Đức Hựu là trùm than có tiếng ở huyện Ngọc Thuỷ. Tài sản gia đình nhà anh ta sở hữu hơn ba mươi lăm tỷ. Vì thế, vị thế của nhà Lôi Đức Hựu ở huyện Ngọc Thuỷ cực kỳ lớn, khó có nhà nào có thể ảnh hưởng đến được.
Lôi Đức Hựu nghe vậy thì lập tức tức giận.
Anh ta nhìn em vợ Giả Bưu hỏi: "Cậu bị người nào đánh thành ra thế này?"
Giả Bưu nhìn thấy Lôi Đức Hựu và Nông Tuyền, cậu ta kinh ngạc đến mức sững người lại không kịp phản ứng. Không nghĩ tới đúng là oan gia ngõ hẹp, Giả Bưu không ngờ rằng cậu ta lại một lần nữa nhìn thấy Triệu Hùng và Nông Tuyền ở khách sạn Mặc Gia Lạc Đại này.
Nông Tuyền trừng mắt nhìn chằm chằm Giả Bưu.
Giả Bưu bị nhìn suýt chút nữa đái ra quần. Nhưng mà, ở huyện Ngọc Thuỷ, cậu ta đã quen với việc kiêu ngạo, chưa bao giờ phải để bản thân bị chịu thiệt.
Lúc này, trong số những người ngồi trên bàn thì Giả Bưu gần như quen biết tất cả mọi người.
Nghĩ đến điều này, dũng khí của Giả Bưu đột nhiên trở nên mạnh mẽ hơn, dù sao thì có anh rể của cậu ta là Lôi Đức Hựu chống lưng cho.
Giả Bưu chỉ tay vào Triệu Hùng và Nông Tuyền rồi nhìn anh rể Lôi Đức Hựu nói: "Anh rể, người đánh em chính là hai người này."
Cả người Lôi Đức Hựu choáng váng ngay lập tức khi nghe thấy lời Giả Bưu vừa nói.
Hai người này là người của tập đoàn Hùng Quang với giá trị lên đến hơn trăm tỷ. Mấy tỷ của anh ta ở trước mặt hai người này thậm chí không đáng để nhắc đến.
Trong lòng Lôi Đức Hựu không ngừng chửi rủa thằng em rể ngu ngốc này. Lôi Đức Hựu chửi thầm trong lòng: Giả Bưu làm mất lòng người nào cũng được, thế mà cậu ta lại cố tình xúc phạm đến khách quý được mời đến từ tập đoàn Hùng Quang.
Lôi Đức Hựu nghe thấy lời em rể nói thì trừng mắt nhìn vào em rể Giả Bưu quát ầm lên: "Giả Bưu, mắt chó của cậu bị mù rồi hả? Cậu cũng không nhìn lại xem bản thân đã xúc phạm đến người nào?"
Giả Bưu chỉ là một kẻ liều lĩnh không quen biết một số các nhân vật lớn có máu mặt. Sau khi Giả Bưu phản ứng lại, cậu ta liền ngơ ngác hỏi: "Anh rể, anh... mấy người bọn họ là ai vậy?"
"Vị này chính là tổng giám đốc của tập đoàn Hùng Quang, anh Triệu Hùng. Cậu còn không nhanh chóng chạy đến xin lỗi người ta đi!"
Đương nhiên, Giả Bưu đã nghe qua danh tiếng của tập đoàn Hùng Quang đứng đầu kia, đây chính là tập đoàn lớn nhất của thành phố Hải Phòng. Sau khi nghe thấy lời nhắc nhở của Lôi Đức Hựu thì cậu ta mới biết bản thân đã chọc phải người không nên chọc rồi. Ngay cả anh rể của cậu ta Lôi Đức Hựu cũng không dám thay cậu ta nói chuyện.
Giả Bưu nhìn thấy Nông Tuyền nhìn chằm chằm vào mình thì cậu ta sợ đến mức hai chân như nhũn ra.
"Tổng giám đốc Triệu, tôi… tôi xin lỗi anh! Tôi là kẻ có mắt không thấy Thái Sơn, không biết được anh là người của tập đoàn Hùng Quang. Anh là người rộng lượng, xin anh đừng chấp nhặt người thấp kém như tôi. Xin anh rộng lượng tha thứ cho kẻ hèn không nhìn thấy Thái Sơn này."
Sau khi Triệu Hùng nghe Giả Bưu nói vậy thì cười khinh thường rồi nói với cậu ta: "Chỉ có điều hôm nay tôi sẽ không bỏ qua cho cậu lần nữa. Lúc trước, tôi đã nói với cậu là đừng có chạm phải vảy ngược của những người có chỗ dựa vững chắc sau lưng. Hơn nữa, tôi cũng đã nói dù có thế nào thì cậu cũng không được báo thù. Xem ra, những điều tôi đã nói cậu đã quên rồi! Vì vậy, bây giờ cậu đứng đây tự vả hai mươi cái cho tôi."
Lôi Đức Hựu nghe vậy thì vô cùng sửng sốt, không ngờ anh ta cho người của tập đoàn Hùng Quang mặt mũi nhưng người bên phía tập đoàn Hùng Quang lại không cho anh ta một chút mặt mũi nào.
Lôi Đức Hựu tức giận đập bàn "Bốp!" một tiếng. Lôi Đức Hựu nhìn về phía Triệu Hùng: "Tên họ Triệu kia, anh đủ rồi đấy! Tôi đã nhường anh một bước, vậy mà anh lại bắt em vợ của tôi tự tát mình trước mặt mọi người như thế này. Thế bây giờ không phải anh đang vả vào mặt tôi sao?"
Triệu Hùng cười cười, lấy trong túi ra một bao thuốc. Anh châm một điếu rồi bắt đầu hút.
Mọi người nhìn động tác rút điếu thuốc của Triệu Hùng. Điều bọn họ không ngờ đến là Triệu Hùng chỉ hút bao thuốc có giá hơn mấy chục nghìn. Lúc này, trong lòng mỗi người ở đây đều khinh thường Triệu Hùng. Và chỉ có Cốc Vĩnh Ngôn không muốn phá hỏng sự hợp tác với tập đoàn Hùng Quang. Nếu không thể kí hợp đồng thành công với tập đoàn Hùng Quang thi đây thực sự là một cú đả kích rất lớn đối với huyện Ngọc Thuỷ.
Triệu Hùng cầm một điếu thuốc, quay đầu hỏi Cốc Vĩnh Ngôn đang ngồi bên cạnh: "Ông chủ Cốc này, tôi thấy ông chủ Lôi hình như rất không hài lòng với tôi thì phải? Dù sao trong trò chơi này, anh ta đi hoặc tôi đi. Ông chọn một đi trong hai đi?"
"Chuyện này..." Cốc Vĩnh Ngôn nhất thời không nói nên lời, ho khan vài tiếng, nói với Lôi Đức Hựu: "Ông chủ Lôi, hôm nay chúng ta mở tiệc là để chiêu đãi khách quý của tập đoàn Hùng Quang, hôm nay nên về trước đi!"
Lôi Đức Hựu hừ một tiếng, rồi anh ta trừng mắt nhìn Triệu Hùng, hung hăng nói: "Tên họ Triệu kia! Lôi Đức Hựu tôi ban đầu vốn là muốn coi trọng anh, nhưng vì anh làm tôi khó xử nên cũng đừng trách tôi."
Lôi Đức Hựu đang định rời đi, liền nghe thấy Triệu Hùng nói: "Anh đợi một chút!"
Lôi Dực trừng mắt nhìn Triệu Hùng, giọng nói bén nhọn hỏi: "Tên họ Triệu kia, anh còn muốn nói chuyện gì với tôi?"
Triệu Hùng cười nói: "Tôi đã nói để cho anh đi rồi sao? Vốn dĩ tôi muốn em vợ của anh tự mình tát hai mươi cái là đủ rồi. Nhưng anh lại bảo vệ cho em vợ như thế, vậy thì anh tự đánh mình năm mươi cái đi! Nếu thiếu một hoặc hai cái thì hôm nay hai người không ai đừng hòng rời khỏi bữa tiệc này."
Ngay khi giọng nói của Triệu Hùng dừng lại thì Nông Tuyền đã đứng chặn ở cửa.
Cậu ấy rất có cái khí thế chặn đường “núi này là do ta khai phá, cây này là do ta trồng”.
Những người đang ngồi ở đây đều là các giám đốc của huyện Ngọc Thuỷ. Mọi người không nghĩ tới Triệu Hùng lại mạnh bạo như vậy.
Triệu Hùng nhìn Cốc Vĩnh Ngôn ngồi bên cạnh nói: "Ông chủ Cốc, vấn đề này là ân oán cá nhân giữa tôi và hai người kia. Ông không phải người có liên quan nên chuyện này sẽ không làm ảnh hưởng đến vấn đề hợp tác đầu tư giữa hai tập đoàn."
Cốc Vĩnh Ngôn nghe thấy lời đảm bảo của Triệu Hùng thì sự lo lắng trong lòng cuối cùng cũng buông xuống, ông ta nói: "Vậy là tốt rồi, vậy là tốt rồi!"
Lôi Đức Hựu thấy chuyện hôm nay không thể tốt lên được, anh ta nhìn chằm chằm Triệu Hùng, lạnh lùng nói: "Tên họ Triệu kia, tôi xem bây giờ anh có thể làm gì để ngăn cản được tôi."
Ngay khi giọng nói của Lôi Đức Hựu vừa cất lên, anh ta đã nghe thấy tiếng tát “Bốp! Bốp!” vào mặt mình.
Ban đầu, Nông Tuyền đang đứng ở cửa, nhưng loé một cái người cậu ta đã đứng bên cạnh Lôi Đức Hựu.
Năm mươi cái tát nhanh chóng kết thúc, tát đến mức đầu Lôi Đức Hựu biến thành đầu heo.
Nếu mọi người ngay từ ban đầu không biết người này là Lôi Đức Hựu thì căn bản không có ai nhận ra anh ta.
Khí lực khi tay của Nông Tuyền đánh cực kỳ lớn, Lôi Đức Hựu bị đánh đến mức rụng hết cả răng.
Mọi người sợ tới mức câm như hến, tất cả mọi người trong phòng đều không dám phát ra tiếng nào. Người tên Nông Tuyền này cũng quá khủng bố rồi! Nông Tuyền không cần nhìn mặt Lôi Đức Hựu đã ra tay đánh trúng mục tiêu.
Sau khi Nông Tuyền đánh Lôi Đức Hựu xong thì cậu ta đi chậm rãi đến chỗ của Giả Bưu.
Giả Bưu sợ tới mức ngã ngồi xuống đất, lắp bắp nói: “Đại ca, tôi sẽ tự mình đánh!” Nói xong, Giả Bưu tàn nhẫn tự mình tát bản thân. Thậm chí Giả Bưu còn tự tát mình năm mươi cái.
Triệu Hùng nhìn Giả Bưu tự đánh mình xong thì anh cũng không thèm liếc mắt nhìn cậu ta một cái, chỉ nói một câu: "Cút đi! Nếu mấy người muốn trả thù thì ai cũng có thể đến gặp tôi. Nhưng tôi nhắc để mấy người nhớ cho kỹ, chỉ cần mấy người đám động đến người của tôi thì tôi sẽ khiến cho mấy người biến mất ở huyện Ngọc Thuỷ."
Lôi Đức Hựu và Giả Bưu đã bị đánh đến mức không còn hình người, và không thể nhìn ra được diện mạo ban đầu của hai người này.
Lên google tìm kiếm từ khóa metruyenH0tMoi để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!