Triệu Hùng đứng dậy khỏi ghế ngồi, bước về phía cánh cửa. Anh nhìn vào trong màn hình, có thể thấy được người ở bên ngoài cửa là ai. Hóa ra người tới là cô giáo dạy kèm tại nhà Phùng Anh Nam của cô em vợ Lý Diệu Linh.
Anh thuận tay mở cửa, nhường đường mời Phùng Anh Nam tiến vào trong nhà.
"Cô Phùng, sao cô giáo lại tới đây?" Triệu Hùng tò mò hỏi Phùng Anh Nam.
Phùng Anh Nam đẩy chiếc kính mắt trên sống mũi, cười nói: "Mẹ tôi nói cho tôi biết địa chỉ nhà hai người. Tôi tới tìm hai người có chút việc."
"Mời vào!"
Triệu Hùng dẫn Phùng Anh Nam đi vào phòng ăn.
Lý Thanh Tịnh thấy Phùng Anh Nam tới đột ngột như này cũng cảm thấy ngoài ý muốn.
Trong nhà đang dùng cơm, Lý Thanh Tịnh hỏi Phùng Anh Nam theo phép lịch sự: "Cô Phùng, đúng lúc chúng tôi đang ăn cơm, cô có muốn ngồi xuống ăn cùng chúng tôi không?"
"Không cần đâu, tôi đã ăn rồi. Mọi người cứ ăn đi!"
Lý Thanh Tịnh buông bát đũa xuống, bảo Triệu Hùng đi ra ngoài uống rượu cùng với ông bố Lý Quốc Lâm của mình. Sau đó, cô kéo tay của Phùng Anh Nam, dẫn Phùng Anh Nam đi tới phòng khách, ngồi ở trên ghế sa lon hỏi: "Cô Phùng, có chuyện gì sao?"
Phùng Anh Nam "À!" một tiếng, nói: "Tổng giám đốc Lý, chẳng phải vài ngày trước tôi nhận tiền dạy học tại nhà cho em gái cô sao? Tình trạng hồi phục của Diệu Linh thế nào rồi? Tôi muốn tiếp tục dạy bù cho em ấy."
Lý Thanh Tịnh nghe vậy, trong lòng cảm thấy vui mừng khôn xiết. Cô đang rất lo lắng về vấn đề này, sợ rằng thành tích thi cuối kỳ của Lý Diệu Linh sẽ bị xuống dốc không phanh. Mặc dù còn có khoảng thời gian một tuần ngắn ngủi nữa mới đến kỳ thi cuối kỳ, nhưng nếu có Phùng Anh Nam đến dạy học cho Lý Diệu Linh, chắc chắn thành tích của em ấy sẽ được cải thiện không ít.
"Cô Phùng, mấy ngày nay tôi bận bịu chuyện của công ty, cho nên không thể đi thăm cô. Vết thương của cô thế nào rồi?" Lý Thanh Tịnh quan tâm hỏi Phùng Anh Nam.
"Cảm ơn tổng giám đốc Lý đã quan tâm, tôi không sao!"
Lý Thanh Tịnh vui vẻ nói: "Vậy thì tốt quá! Tôi đang lo rằng Diệu Linh sẽ trượt kỳ thi cuối kỳ, thậm chí còn có dự định bắt em ấy kiên trì đi dự thi. Nếu cô có thể tiếp tục dạy phụ đạo cho Diệu Linh, đương nhiên chúng tôi rất biết ơn cô. Tiền lương sẽ được trả cho cô dựa theo ước định lúc trước của chúng ta."
"Không, không, không! Tôi không đến để hỏi về tiền lương, tôi tình nguyện giúp Diệu Linh học bổ túc."
"Như vậy sao được, chúng tôi nhất định phải đưa cô tiền dạy học." Lý Thanh Tịnh kiên trì nói.
"Không được! Không được!" Phùng Anh Nam khoát tay, nói: "Tổng giám đốc Lý, cô đừng khách khí với tôi như vậy, lần này tôi thực sự không thể nhận tiền. Nếu như cô vẫn nhất quyết muốn trả tiền lương, vậy thì tôi sẽ không giúp Diệu Linh học thêm nữa. Mọi người đã giúp chúng tôi rất nhiều rồi."
Lý Thanh Tịnh biết bởi vì chuyện Phùng Anh Hoa phải vào tù, Triệu Hùng cảm thấy áy náy cho nên anh đã cho Lưu Mỹ Lan bảy trăm triệu, nhưng làm thế nào cũng không ngờ rằng Lý Quốc Lâm lại âm thầm cho bọn họ hơn một tỷ nữa. Còn tưởng rằng là Phùng Anh Nam muốn cảm ơn sự giúp đỡ của Triệu Hùng, cho nên mới không thu phí dạy học bù.
Dù sao cũng chỉ còn khoảng một tuần nữa là đến kỳ thi cuối kỳ, nếu Phùng Anh Nam kiên trì không lấy tiền dạy học, vậy thì cô cũng không ép người ta nữa.
Nghĩ đến đây, Lý Thanh Tịnh gật đầu cười, nói: "Cô Phùng, vậy trước tiên tôi xin cám ơn cô. Lần này cô không nhận tiền phí dạy học đã khiến chúng tôi cảm thấy rất ngại rồi, nếu cô vẫn tiếp tục giúp Diệu Linh học bù vào học kỳ tới, cô nhất định phải thu phí dạy học."
Phùng Anh Nam không tiếp xúc nhiều với Lý Thanh Tịnh, nhưng cô ta cũng biết cô là một người có phong cách làm việc mạnh mẽ và kiên quyết như sấm rền gió cuốn. Vì vậy cô ta cười, nói: "Được!"
Đúng lúc này, Lý Diệu Linh bước xuống lầu trong khi ngâm nga một bài hát nhỏ, hiển nhiên là đang rất vui vẻ khi được trò chuyện qua điện thoại với Hà Thanh Vân.
Lý Diệu Linh, Đỗ Mỹ Ngân cùng với Hà Thanh Vân là ba hoa khôi học đường của trường trung học thực nghiệm số 1 ở thành phố Hải Phòng.
Bây giờ Hà Thanh Vân đã có thể trở lại trường học tập, còn vứt bỏ hiềm khích lúc trước rồi trở thành bạn tốt của cô ấy, chuyện này khiến Lý Diệu Linh vô cùng vui mừng.
Tuy nhiên, điều mà Lý Diệu Linh không ngờ tới là cô ấy vừa mới bước xuống lầu đã thấy cô giáo dạy kèm tại nhà Phùng Anh Nam của cô ấy đang ngồi ở trên ghế sô pha.
Khi nhìn thấy Phùng Anh Nam, đầu óc của Lý Diệu Linh quay cuồng một lúc khiến toàn bộ cơ thể cứng đờ lập tức dừng mọi động tác, trong lòng dâng lên một dự cảm bất thường.
Quả nhiên, Lý Diệu Linh nghe thấy Lý Thanh Tịnh gọi cô ấy đến gần chỗ bọn họ, nói: "Diệu Linh, cô Phùng đến rồi này."
Lý Diệu Linh lên tiếng chào Phùng Anh Nam: "Chào cô Phùng!"
Phùng Anh Nam mỉm cười chào Lý Diệu Linh, nói: "Diệu Linh, mau tới đây ngồi."
Trên mặt Lý Diệu Linh lộ ra nụ cười ngượng nghịu, bước đến chỗ chiếc ghế sô pha.
Lý Thanh Tịnh nói với cô em gái Lý Diệu Linh: "Diệu Linh, cô Phùng đã đồng ý mấy ngày nay sẽ tiếp tục giúp em học bù. Em nhớ phải chăm chỉ học tập với cô Phùng, cố gắng đạt kết quả tốt trong kỳ thi."
"Chị! Chỉ còn khoảng một tuần nữa là đến kỳ thi cuối kỳ rồi, cho dù chị bắt em nỗ lực thế nào đi chăng nữa thì em cũng không thể nhảy từ hạng mười đếm từ cuối trở lên vọt tới mười hạng đầu đâu."
"Chị không hy vọng xa vời là em có thể lọt vào top mười, nếu em có thể tiến vào top mười, bảo chị thắp nhang cầu nguyện mỗi ngày cũng được." Lý Thanh Tịnh nói với Lý Diệu Linh xong, quay đầu hỏi Phùng Anh Nam: "Cô Phùng, khi nào hai người bắt đầu ôn tập?"
"Kỳ thi sắp đến rồi, hãy bắt đầu luôn từ hôm nay đi. Tôi mang theo tài liệu ôn tập đến đây, chắc hẳn sẽ rất hữu ích cho Diệu Linh."
"Diệu Linh, em mau đưa Cô Phùng về phòng của mình đi."
Lý Diệu Linh cực kỳ không tình nguyện ngồi học, mím môi, bất đắc dĩ than thở: "Chị, phòng của em chỉ có mỗi cái bàn trang điểm, chẳng có chỗ nào để học hết."
"Vậy em dẫn cô Phùng đến phòng sách đi, nơi đó rộng rãi." Lý Thanh Tịnh nói.
Lý Diệu Linh biết mình không chạy thoát khỏi việc học, may mà cô ấy ở chung cùng với Phùng Anh Nam cũng được coi là hòa hợp, lúc này mới kìm nén sự không vui trong lòng rồi dẫn Phùng Anh Nam đi lên lầu.
Lý Thanh Tịnh trở lại bàn ăn, ăn nốt phần cơm còn lại trong bát.
Cô nhìn thấy ông bố Lý Quốc Lâm cùng với Triệu Hùng đều đang nhìn chằm chằm về phía mình, cô sờ lên khuôn mặt của mình, nghi hoặc hỏi: "Hai người nhìn con làm gì?"
Lúc này Lý Quốc Lâm mới lên tiếng hỏi con gái lớn Lý Thanh Tịnh của mình: "Thanh Tịnh, cô Phùng tới có chuyện gì vậy con?"
"À, cô Phùng đến để dạy phụ đạo cho Diệu Linh."
"Ra là vậy! Thế thì con nhớ phải cảm ơn cô giáo Phùng cho tốt đó. Lúc trước, chẳng phải là bởi vì giúp đỡ Diệu Linh học bổ túc, cho nên cô giáo mới phải nhập viện sao?"
"Vâng! Con biết rồi ạ. Khi nào có thời gian con sẽ mua vài món đồ đến nhà cô ấy, thuận tiện xem sức khỏe của dì Lan thế nào luôn."
Lý Quốc Lâm khẽ gật đầu, nói: "Việc phải làm! Việc phải làm!".
Sau khi cơm nước xong, Triệu Hùng cùng với bà xã Lý Thanh Tịnh, bố vợ Lý Quốc Lâm còn có Triệu Dao Châu và Thẩm Văn Hải trong xem tivi trong phòng khách.
Nghe thấy tiếng bước chân truyền đến từ trên lầu, là Phùng Anh Nam đang cầm túi xách bước xuống.
Lý Thanh Tịnh thấy thế, lập tức đứng dậy, cười hỏi Phùng Anh Nam: "Cô Phùng, học bổ túc xong rồi sao?"
"Ừm! Học bổ túc xong rồi, tôi đã chỉ cho Diệu Linh các trọng điểm cần ôn tập cùng với một vài bài tập để làm quen cách làm bài. Chỉ cần em ấy hoàn thành đúng hạn, chắc chắn em ấy sẽ có tiến bộ trong kỳ thi cuối kỳ."
Lý Thanh Tịnh nở nụ cười xinh đẹp, nói: "Cảm ơn cô! Có cô giúp đỡ Diệu Linh học bổ túc là tôi an tâm rồi."
Phùng Anh Nam mỉm cười, hỏi Lý Thanh Tịnh: "Tổng giám đốc Lý, tôi có thể đơn độc nói vài câu cùng với bố của cô không?"
"Đương nhiên có thể!" Lý Thanh Tịnh gật đầu nói: "Bố! Cô Phùng tìm bố có chút việc."
Lý Quốc Lâm nghe vậy có hơi giật mình, ánh mắt hướng về phía Phùng Anh Nam.
Phùng Anh Nam đi đến trước mặt Lý Quốc Lâm, mỉm cười, nói: "Chú Lý, cháu muốn nói chuyện một mình với chú."
"Được!" Lý Quốc Lâm khẽ gật đầu.
Triệu Hùng giúp đỡ bố vợ Lý Quốc Lâm lên xe lăn, Phùng Anh Nam đẩy ông đi đến một góc trong phòng khách.
Lý Thanh Tịnh nhìn Phùng Anh Nam cùng với bố mình Lý Quốc Lâm ở bên kia, không biết hai người đang trò chuyện về cái gì.
Phùng Anh Nam nói với Lý Quốc Lâm: "Chú Lý, cám ơn chú đã cho nhà chúng cháu hơn một tỷ. Mẹ cháu nói tiền này cho là nhà chúng cháu mượn trước của chú. Chờ khi nào nhà chúng cháu kiếm được tiền, chúng cháu nhất định sẽ trả lại."
"Tiền kia là cho nhà cháu, không cần trả lại."
"Không được! Mẹ cháu nói nhất định phải trả." Phùng Anh Nam kiên trì nói.
Lý Quốc Lâm mỉm cười, không nói gì nữa. Căn cứ vào tình hình kinh tế hiện tại của Lưu Mỹ Lan cùng với Phùng Anh Nam, muốn trả lại số tiền hơn một tỷ kia, không biết phải đến ngày tháng năm nào mới xảy ra.
"Chú Lý, cháu báo cho chú một tin tức tốt, mẹ con chúng cháu dùng số tiền mà chú cho cộng với quỹ bảo trợ nhà ở của cháu để mua một căn nhà cũ đã qua tay người sử dụng rộng hơn tám mươi mét vuông ở thành phố Hải Phòng. Đây là địa chỉ mới của nhà chúng cháu, mẹ cháu nói chờ khi nào vết thương ở chân của chú lành lặn, chú có thể qua nhà chúng cháu xem." Phùng Anh Nam đưa cho Lý Quốc Lâm một mảnh giấy.
Lý Quốc Lâm liếc mắt nhìn, nhét mảnh giấy vào bên trong túi áo, nói với Phùng Anh Nam: "Chúc mừng nhà cháu. Chỉ là vết thương ở chân của chú không tiện, không thể tham gia lễ mừng tân gia của nhà cháu được. Chờ tôi chân của chú lành lặn, nhất định sẽ đến nhà cháu tham quan."
"Vậy cháu sẽ ở nhà chờ chú Lý đến thăm. Đến lúc đó, cháu sẽ để Chú Lý nếm thử tay nghề của cháu. Đúng rồi, nếu có thể thì chú dẫn theo vợ chú, tổng giám đốc Lý cùng với ngài Triệu và Dao Châu đến nhà cháu nhé. Mẹ cháu nói bởi vì bà ấy khiến gia đình chú bất hòa, cho nên bà ấy cảm thấy có lỗi với mọi người."
"Chuyện này không liên quan đến mẹ cháu, là chuyện tranh chấp của gia đình chú chưa được giải quyết ổn thỏa, cháu giải thích cho mẹ cháu hộ chú."
"Được ạ! Vậy cháu đi trước đây."
"Đã muộn thế này rồi, hay là để Triệu Hùng lái xe đưa cháu trở về đi."
"Không cần đâu ạ, tôi đã gọi cho một dịch vụ đặt xe trực tuyến, người ta lái xe chờ cháu ở cửa khu rồi."
"Ừm! Trên đường đi nhớ cẩn thận."
"Cháu biết rồi ạ!"
Bạn đang đọc truyện mới tại metruyenhotmoi . Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!