Triệu Hùng cẩn thận nhìn kỹ người trước mặt, người mà anh gọi là bạn trai của Vân Nhã hóa ra lại là phụ nữ.
Điều này... Triệu Hùng không hiểu chuyện gì đang xảy ra.
Vân Nhã cười hì hì, đi đến bên cạnh Triệu Hùng, vỗ bả vai Triệu Hùng hỏi: "Thế nào? Người bạn trai này có xinh đẹp không?"
"Cô... Cô là phụ nữ sao?" Triệu Hùng sửng sốt một hồi lâu, sau đó phun ra một câu.
Cách Hoa mỉm cười, vươn tay vén phần tóc mái ra sau vành tai, nói: "Đương nhiên là phụ nữ, anh thật sự cho rằng Vân Nhã nhà chúng tôi sẽ đi thuê phòng cùng với người đàn ông khác sao?"
Vân Nhã nhìn thấy dáng vẻ không biết nên nói gì của Triệu Hùng, cố nén ý cười, giới thiệu: "Nào, để tôi giới thiệu cho hai người một chút. Vị này là một người bạn tốt của tôi ở tỉnh Nghệ An tên là Cách Hoa. Khi Hán Vân Hiển ở cùng một chỗ với Mai Lệ Thủy, cũng là Cách Hoa gặp được rồi nói cho tôi biết. Cô ấy nghe nói anh vừa mới vặn ngã Hán Vân Hiển, cho nên còn muốn đến đây cảm ơn anh đó."
Triệu Hùng nghe thế mới biết mình vừa bị Vân Nhã bày trò cùng với Cách Hoa để trêu chọc anh.
Nghĩ đến chuyện vừa rồi, trên mặt Triệu Hùng có chút hoảng hốt lẫn xấu hổ.
Cách Hoa rất tự nhiên và hào phóng, chủ động vươn bàn tay nhỏ nhắn trắng mịn đến trước mặt Triệu Hùng, cười nói: "Xin chào, ngài Triệu!"
"Xin chào!" Triệu Hùng bắt tay với Cách Hoa.
Sau khi bắt tay nhau, Cách Hoa tỉ mỉ quan sát Triệu Hùng, nói: "Anh cũng không được tính là cực kỳ đẹp trai, nếu nói anh có tiền thì Vân Nhã nhà tôi lại không hề thiếu tiền. Chẳng hiểu vì sao Vân Nhã nhà chúng tôi lại thích anh đến vậy."
Triệu Hùng nghe vậy, biểu cảm trên mặt có vẻ hơi xấu hổ, liếc nhìn Vân Nhã đứng bên cạnh mình.
Ngược lại, trông dáng vẻ của Vân Nhã có thể thấy cô ta đang rất vui vẻ. Cô ta mỉm cười, nói với Cách Hoa: "Cách Hoa, cậu không hiểu đâu, đừng phê bình người ta lung tung như thế. Triệu Hùng có nét đẹp từ trong tâm hồn, cậu không nhìn thấy được sự tốt đẹp của anh ấy."
"Cậu có khả năng nhìn xuyên tường sao? Lại còn nét đẹp từ trong tâm hồn nữa, tôi chỉ thấy anh ta là một người bình thường, hơn nữa lại còn là người đàn ông đã kết hôn. Trong mắt tôi, anh ta không đáng giá." Cách Hoa nói xong, nhìn chằm chằm vào Triệu Hùng, nói tiếp: "Ngài Triệu, tôi nói cho anh biết chuyện này. Vân Nhã nhà chúng tôi cực kỳ thích anh, thông qua chuyện vừa rồi, tôi cũng thấy được rằng anh có chút ý tứ đối với Vân Nhã nhà chúng tôi. Tuy nhiên, nếu anh anh thật sự yêu thích Vân Nhã nhà chúng tôi, tốt hơn hết anh nên ly hôn trước đi. Nghe nói anh còn có đứa bé với người vợ hiện tại của anh, nhưng Vân Nhã nhà chúng tôi không ngại làm mẹ kế, hy vọng anh có thể giải quyết vụ ly hôn với người vợ hiện tại của anh càng sớm càng tốt."
"Ly hôn sao?" Triệu Hùng nghe vậy, dứt khoát lắc đầu, thẳng thắn nói: "Tôi sẽ không ly hôn với bà xã của tôi."
"Không ly hôn?" Cách Hoa nghe vậy, nhíu chặt mày, nói: "Cái quái gì vậy? Chẳng lẽ anh muốn một chân dẫm hai thuyền, bắt cá hai tay hả? Tôi nói cho anh biết, nếu như anh không ly hôn thì đừng mơ tưởng có thể ở cùng một chỗ với Vân Nhã nhà chúng tôi, trên mặt pháp luật và đạo đức đều không cho phép, tôi sẽ không để cho Vân Nhã thích một thằng đàn ông cặn bã."
Vân Nhã nháy mắt ra hiệu với Cách Hoa, nói: "Được rồi, Cách Hoa! Cậu đừng nhúng tay vào chuyện giữa tôi và Triệu Hùng. Cậu chỉ cần biết rằng anh ấy có ý tứ với tôi là được rồi." Nói xong, cô ta vỗ bả vai của Triệu Hùng, vui vẻ cười nói: "Quả nhiên anh không khiến tôi thất vọng! Tôi còn có việc phải làm với Cách Hoa, chờ khi nào có thời gian rảnh tôi sẽ liên lạc với anh."
Đồng thời, Cách Hoa vẫy bàn tay nhỏ xinh trắng nõn của mình với Triệu Hùng, nhẹ nhàng mỉm cười nói: "Ngài Triệu, bái bai!"
"Bái bai..."
Triệu Hùng vẫy tay với Vân Nhã và Cách Hoa một cách máy móc.
Sau khi Vân Nhã và Cách Hoa rời đi, Triệu Hùng phải mất một lúc lâu mới thu về được ánh mắt.
Anh tự hào mình là người luôn luôn khôn khéo, không ngờ rằng lại bị Vân Nhã cùng người phụ nữ tên là Cách Hoa này bày trò trêu một trận, thậm chí bọn họ còn cố ý bảo nhân viên phục vụ mua giúp một hộp "Durex" nữa. Triệu Hùng cảm thấy khá buồn cười khi nghĩ về sự tỉ mỉ này.
Bây giờ nghĩ lại mới thấy xem ra ý định muốn cắt đứt quan hệ cùng với Vân Nhã vừa rồi có vẻ như lại thất bại một lần nữa!
Triệu Hùng có thể chắc chắn rằng tình cảm của anh dành cho bà xã Lý Thanh Tịnh của mình là thật trăm phần trăm, thậm chí còn vững chắc hơn cả núi Thái Sơn. Thế nhưng anh lại có tình cảm mông lung không có ranh giới đối với Vân Nhã.
Ngay cả anh cũng không rõ ràng lắm vì sao mình không thể nhẫn tâm cắt đứt quan hệ cùng với Vân Nhã.
Đương nhiên, cho dù Triệu Hùng muốn cắt đứt quan hệ cùng với Vân Nhã, với cá tính của Vân Nhã chắc chắn cũng không có khả năng cắt đứt thật. Mình đã nói với Vân Nhã nhiều lần rằng anh sẽ không ly hôn, nhưng Vân Nhã vẫn không ngừng quấy rầy anh.
Nếu như không có hiểu biết chi tiết về Vân Nhã, chắc hẳn người ta sẽ tưởng rằng Vân Nhã là một người phụ nữ có bệnh thần kinh. Nhưng Triệu Hùng biết Vân Nhã chỉ là một người vô cùng bình thường, hơn nữa còn là một người phụ nữ khôn khéo và thông minh.
Triệu Hùng trở lại chỗ ngồi, uống nốt cà phê trong tách, sau đó lập tức rời khỏi "Khách sạn Bắc Viên!".
Một ngày này bởi vì trò đùa của Vân Nhã và Cách Hoa, Triệu Hùng cứ cảm thấy tâm trạng có chút không ổn lắm. Cho nên trong lúc rảnh rỗi không còn việc gì khác, anh nhanh chóng trở về nhà.
Vừa về đến nhà, điện thoại di động của Triệu Hùng đúng lúc vang lên.
Triệu Hùng thấy gọi điện thoại đến là cận vệ Sẹo đao Ngô Tranh của Cửu gia, anh lập tức tìm một nơi hẻo lánh nhận cuộc gọi.
"Ngài Triệu!" Ngô Tranh chào hỏi Triệu Hùng.
Triệu Hùng hỏi Ngô Tranh: "Ngô Tranh, chuyện tôi phân phó ông làm đã có tiến triển gì chưa?"
"Đã có tiến triển, chúng ta có thể thực hiện kế hoạch của mình được rồi. Khi nào thì chúng ta ra tay?" Ngô Tranh hỏi Triệu Hùng.
Triệu Hùng hỏi ngược lại: "Hai ngày nay có động tĩnh gì ở biệt thự trên sơn trang của Cửu gia không?"
Ngô Tranh đáp lại: "Tôi luôn có cảm giác có có ai đó đang nhìn chằm chằm vào sơn trang của chúng tôi."
Triệu Hùng nói với Ngô Tranh: "Buổi tối hôm nay, tôi sẽ phái người đến quét dọn sạch sẽ những người ở bên ngoài sơn trang. Sáng sớm ngày mai ông lập tức hành động. Nhớ kỹ, trước khi hành động, tuyệt đối đừng để Cửu gia biết, phải âm thầm tiến hành!"
"Đã rõ!" Ngô Tranh nói.
Triệu Hùng tiếp tục nói với Ngô Tranh: "Ông dẫn theo một vài thân tín làm chuyện này đi. Đồng thời, nhân cơ hội này quét sạch những người có ý đồ xấu với Cửu gia."
"Đã rõ!" Ngô Tranh đáp lại.
Sau khi cúp điện thoại, Triệu Hùng rơi vào suy nghĩ riêng của mình.
Từ khi Cửu gia nhận được "Lệnh truy hồn", chắc chắn Cửu gia sẽ bị đám người của "Thánh đàn" tấn công với mục đích giết chết ông ta. Kế hoạch lần này của mình nhất định sẽ khiến tình hình trong giang hồ phải thay đổi.
Có vẻ như sắp có thay đổi lớn rồi!
Ngay khi Triệu Hùng đang rơi vào suy nghĩ riêng của mình, sau lưng đột nhiên truyền đến giọng nói của bố vợ Lý Quốc Lâm.
Lý Quốc Lâm đẩy xe lăn hướng về phía Triệu Hùng, gọi anh một tiếng: "Triệu Hùng à!"
Triệu Hùng quay người về nơi phát ra tiếng gọi, cất điện thoại di động vào bên trong túi áo. Đón lấy xe lăn của Lý Quốc Lâm, cười nói: "Bố vợ!"
Lý Quốc Lâm quay đầu nhìn xung quanh, thấy bốn bề vắng lặng, lấy ra tấm thẻ nhỏ mà Phùng Anh Hoa đưa cho ông vào tối hôm qua. Ông nói: "Dì Lan của con đã dùng tiền bố cho bọn họ cộng với quỹ bảo trợ nhà ở của cô giáo Phùng để mua một căn nhà cũ đã qua tay người sử dụng rộng hơn tám mươi mét vuông ở thành phố Hải Phòng. Đây là địa chỉ mà cô giáo Phùng đưa cho bố, nhưng bố không tiện đi lại, ngày mai con đến thăm nhà mới của bọn họ giùm bố nha."
Triệu Hùng không ngờ rằng bố vợ Lý Quốc Lâm vẫn còn lo lắng cho bảo mẫu Lưu Mỹ Lan.
Anh mỉm cười đầy trêu ghẹo với bố vợ Lý Quốc Lâm của mình: "Bố vợ, lẽ nào bố thích dì Lan của con đấy à?"
Lý Quốc Lâm quay đầu liếc mắt trừng Triệu Hùng, nói: "Nhóc con này đừng có nói nhảm, chỉ là dì Lan của con đã kể rất nhiều chuyện về tuổi trẻ của bà ấy lúc ở nhà chúng ta mấy ngày nay. Cuộc sống của bà ấy quá khó khăn, cho nên bố muốn giúp đỡ bà ấy. Tuy nhiên, con đừng nói là bố giúp gia đình bà ấy, cứ lấy danh nghĩa của con với Thanh Tịnh để giúp bọn họ là được."
Triệu Hùng chợt nhớ tới kế hoạch của mình và Sẹo đao Ngô Tranh, nói bố vợ Lý Quốc Lâm: "Bố vợ, ngày mai con còn có chuyện quan trọng phải giải quyết. Hay là buổi chiều hôm nay con đón lũ trẻ, sau đó đến xem nhà mới của dì Lan được không?"
"Được đó! Con chỉ cần nhìn một chút xem hoàn cảnh sống của bọn họ như thế nào, có cần giúp đỡ gì trên phương diện sinh hoạt không. Chúng ta không thể giúp đỡ bọn họ bất cứ điều gì khác, nhưng chúng ta có thể giúp bọn họ bằng tiền khi cần thiết."
Triệu Hùng nhận tấm thẻ nhỏ có ghi địa chỉ trong tay bố vợ Lý Quốc Lâm, nói: "Con biết rồi ạ! Vậy thì có lẽ buổi tối hôm nay con sẽ đến nhà dì Lan một chuyến, có thể con sẽ trở về hơi muộn, cơm tối hôm nay cũng ăn muộn hơn một chút."
"Ừm! Con đi đi. Đến lúc đó, bố sẽ bảo Diệu Linh thổi cơm trước cho con, khi nào trở về con chỉ cần nấu một vài món ăn là được."
Bạn đang đọc truyện mới tại metruyenhotmoi . Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!