Triệu Hùng đi theo Sẹo đao Ngô Tranh đến nơi để linh cữu, quỳ gối lên trên bồ đoàn, cung kính dập đầu ba cái trước linh cữu của Cửu gia.
"Đáp lễ!" Sẹo đao Ngô Tranh cao giọng hô lên một tiếng.
Những người trong Cửu đường mặc quần áo chỉnh tề, buộc khăn tang trên đầu lập tức đáp lễ Triệu Hùng.
Tin tức về cái chết của Cửu vừa mới được tung ra ngoài. Hai ngày gồm Hôm nay và ngày mai, chắc chắn sẽ có rất nhiều người đến sơn trang "Dưỡng Niên Các" để bái tế Cửu gia.
Ở trong đám người, có hai người tương đối dễ thấy.
Một người là phụ nữ trung niên xinh đẹp duyên dáng trong chiếc áo khoác da dài màu đen. Người còn lại là đàn ông đã hơn năm mươi tuổi, khuôn mặt ửng hồng nhìn qua tựa như đang say rượu.
Sau khi Triệu Hùng đứng dậy, Sẹo đao Ngô Tranh dẫn anh đi tới trước mặt người phụ nữ và người đàn ông đó, giới thiệu với Triệu Hùng: "Cậu Triệu, vị này là Lan Ngọc Tâm, đường chủ bên Nam đường trong Cửu đường. Vị này là Quách Chính Lương, đường chủ bên Tây đường trong Cửu đường."
"Đường chủ Lan, đường chủ Quách, vị này là người đứng đầu mới lên chức của Cửu đường, Triệu Hùng."
Người phụ nữ tên là Lan Ngọc Tâm và Quách Chính Lương đồng thời hướng ánh mắt về phía Triệu Hùng.
Hai người bọn họ đã được nghe nói đến tên của Triệu Hùng từ lâu, không ngờ rằng người trước mắt khác xa hoàn toàn với người trong lời đồn. Hai người bọn họ vô cùng ngạc nhiên, bởi vì nhìn khuôn mặt vàng như nến của anh trông rất giống mấy tên bị bệnh nặng sắp xuống mồ trong bệnh viện.
Khi còn sống, Cửu gia đã lập di chúc nói sau khi mình chết sẽ giao "Cửu đường" cho Triệu Hùng quản lý.
Kể từ khi Cửu gia bắt tay vào làm những công việc kinh doanh đứng đắn, trong tay ông ta có rất nhiều sản nghiệp. Các sản nghiệp chủ yếu đều tập trung ở trong tay bốn đảng phái lớn nhất.
Trước đó Triệu Hùng đã từng gặp rất nhiều người dưới quyền của Cửu gia. Tuy nhiên, bốn vị đường chủ trong bốn đảng phái trực thuộc công ty của ông ta trải rộng khắp tỉnh Hà Nam những thành thị khác để phục vụ cho công việc kinh doanh của công ty, cho nên Triệu Hùng chưa từng nhìn thấy bốn vị đường chủ trong bốn đảng phái này.
Cửu gia không có con cháu. Đột nhiên để lại di chúc tuyên bố để Triệu Hùng lên làm người đứng đầu quyết định mọi hướng đi của Cửu đường, điều này khiến bốn vị đường chủ trong bốn đảng phái cảm thấy không hài lòng, người nào người nấy đều không đồng ý với lời tuyên bố của Cửu gia.
Quách Chính Lương có tên gọi khá nhã nhặn nhưng trên thực tế ông ta lại là một người đàn ông cẩu thả có chút thô bạo, mặt mũi lúc nào cũng đỏ bừng.
"Nhãi ranh này là cái thá gì chứ? Cậu ta dựa vào cái gì mà được lên chức đường chủ của Cửu đường?" Quách Chính Lương trừng mắt lườm Triệu Hùng, quát lớn.
Cửu gia đã nói cho Triệu Hùng nghe về tính cách của từng vị đường chủ trong bốn đảng phái, đương nhiên anh biết Quách Chính Lương là một người đàn ông có sức mạnh nhưng lại không đủ thông minh để đưa ra các mưu lược. Người này có sức mạnh nhưng ngay cả tư cách để thăng tiến vào "Võ Thần Bảng" cũng không có, tuy vậy người này lại trung thành tuyệt đối với Cửu gia, cho nên Cửu gia yên tâm giao quyền quản lý một số sản nghiệp của mình cho Quách Chính Lương.
Triệu Hùng khẽ cười nói: "Dựa vào việc tôi là Triệu Hùng."
"Họ Triệu kia, nếu như cậu thật sự lên làm đường chủ của Cửu đường, tôi sẽ người đầu tiên không đồng ý." Quách Chính Lương nổi nóng, thở phì phò nói.
Triệu Hùng cũng không tức giận, nói với Quách Chính Lương: "Cửu gia vừa mới chết, tôi không muốn nói về chuyện này với ông, chờ đến khi Cửu gia được chôn cất cẩn thận xong, tôi sẽ cho ông biết Triệu Hùng này dựa vào cái gì để có thể tiếp quản Cửu đường. Tóm lại, tôi hiện tại là người đứng đầu ở Cửu đường, ông phải nghe theo lời của tôi."
"Xì! Một thằng nhãi con chẳng biết từ đâu ra mà dám bắt ông đây phải nghe lời sao? Về nhà ngủ đi, có khi xuân thu đại mộng* sẽ xuất hiện đấy!"
(Xuân thu đại mộng: Ý nói về những suy nghĩ không thực tế. Câu thành ngữ bắt nguồn từ thời Xuân thu – Chiến quốc, nước Tần xác định mục tiêu muốn tiêu diệt sáu nước thống nhất thiên hạ, là một giấc mộng xưng vương không thực tế, hão huyền.)
Triệu Hùng lách mình tránh nước bọt bị phun tra từ miệng của Quách Chính Lương, trên mặt hiện lên sự giận dữ. Anh nói: "Tôi sẽ bắt ông phải trả giá cho hành động của ông ngày hôm nay!"
Anh dự định sau vụ việc lần này sẽ dạy cho vị đường chủ Quách Chính Lương một bài học. Đối với loại người có sức mạnh nhưng lại không đủ thông minh như ông ta, nếu như không thể cho ông ta một bài học nhớ đời, trong lòng ông ta sẽ không bao giờ chấp nhận năng lực của anh.
"Tốt lắm! Hy vọng cậu có thế để cho Quách Chính Lương ông đây nhìn thấy bản lĩnh của ngươi. Nếu không, tôi sẽ là người đầu tiên phản đối cậu lên làm người đứng đầu của Cửu đường."
Lan Ngọc Tâm nhìn Triệu Hùng, hỏi: "Cậu và Cửu gia có quan hệ như thế nào?"
Triệu Hùng không tiện nói ra mối quan hệ thật sự giữa mình và Cửu gia, chỉ đành nói theo cách qua loa lấy lệ: "Mối quan hệ bạn vong niên*!"
(Bạn vong niên: Bạn bè chênh lệch về tuổi tác, nhưng thân thiết và đồng cảm với nhau như bạn bè cùng trang lứa.)
Lan Ngọc Tâm nhìn Triệu Hùng, lạnh lùng nói: "Nhóc con, tốt nhất cậu nên nói sự thật. Mặc dù hiện giờ cậu được coi là người đứng đầu của Cửu đường, nhưng nếu cậu nghĩ mình thật sự có thể trở thành người đứng đầu của Cửu đường chỉ với di chúc kia mà không có bản lĩnh, e rằng cậu sẽ không thể làm được điều này trong một thời gian dài đâu."
Triệu Hùng đã nghĩ đến loại tình huống này từ trước rồi.
Lan Ngọc Tâm là một người vô cùng sùng bái Cửu gia, nhưng Cửu gia quyết định cả đời này sẽ không có con nối dõi, Lan Ngọc Tâm cũng không lấy chồng cả đời này. Khi Cửu gia kể chuyện này cho Triệu Hùng nghe, ông ta luôn nói mình cảm thấy có chút hối hận vì đã phụ lòng tình cảm của Lan Ngọc Tâm.
Trong lòng Triệu Hùng vẫn rất tôn trọng Lan Ngọc Tâm, nghe Lan Ngọc Tâm nói như vậy, anh mỉm cười đáp lại: "Thật ra, tôi cũng không muốn trở thành người đứng đầu của Cửu đường. Tuy nhiên, tôi nhận ủy thác của người ta, không muốn làm cũng phải kiên trì làm cho xong. Dì Lan, dì sẽ không có ý định khiến tôi mất quyền thừa kế chức vị này đấy chứ?"
Nghe thấy Triệu Hùng gọi một tiếng "dì Lan", Lan Ngọc Tâm lộ ra vẻ mặt hơi kinh ngạc.
Lan Ngọc Tâm thầm nghĩ trong lòng: Tại sao nhãi con này lại gọi mình là dì Lan? Rốt cuộc cậu ta đang muốn lôi kéo làm quen với mình hay là Cửu gia đã nói điều gì với cậu ta?
Đúng lúc này, bên ngoài truyền tới giọng nói lớn của một người đàn ông: "Cậu chủ! Cậu chủ!"
Triệu Hùng nghe nói Nông Tuyền đã tới, lập tức liếc mắt một cái ra ý cho Sẹo đao Ngô Tranh, nói: "Ngô Tranh, đưa Nông Tuyền vào đây đi."
"Rõ!" Ngô Tranh quay người bước ra ngoài.
Khi Triệu Hùng đến "Dưỡng Niên Các", anh đã gọi điện thoại cho Nông Tuyền và Tàn Kiếm Hồ A, yêu cầu bọn họ nhanh chóng chạy đến "Dưỡng Niên Các" của Cửu gia, nhưng anh không nói rõ cho Nông Tuyền biết về cái chết của Cửu gia.
Nông Tuyền và Tàn Kiếm Hồ A đi vào "Dưỡng Niên Các", thấy bên trong sơn trang có vẻ như đang tổ chức một đám tang. Hai người lo lắng lo lắng cho sự an toàn của Triệu Hùng, lập tức vội vàng chạy thẳng vào bên trong sơn trang.
Sau khi tiến vào nơi để linh cữu, Nông Tuyền thấy Triệu Hùng bình yên vô sự mới vui vẻ nói: "Cậu chủ! Hóa ra cậu ở chỗ này. Này, tại sao lại có quan tài ở đây? Ai chết vậy?"
Triệu Hùng thấy dáng vẻ của Nông Tuyền vô tư như vậy, đây là nơi để linh cữu của Cửu gia, sao cậu ấy có thể làm càn như thế này.
"Nông Tuyền, Cửu gia chết rồi! Mau quỳ xuống dập đầu vái Cửu gia đi."
"Cái gì? Cửu gia chết rồi sao?"
Nông Tuyền không thể tin vào tai của mình. Cậu ấy đã đi theo Triệu Hùng đến sơn trang "Dưỡng Niên Các" rất nhiều lần, Cửu gia đối xử với cậu ấy không khác gì ông nội ruột của mình. Mỗi lẫn Nông Tuyền đến sơn trang "Dưỡng Niên Các", Cửu gia sẽ cho cậu ta nguyên một con dê nướng. Vì vậy, bỗng nhiên nghe được tin tức Cửu gia đã qua đời, Nông Tuyền thực sự không thể chấp nhận được sự thật này.
Nông Tuyền quỳ gối trên tấm bồ đoàn, "Oà!" một tiếng bật khóc rống lên, vừa khóc vừa lẩm bẩm: "Cửu gia, tại sao ông lại chết sớm vậy? Tôi còn không chưa ăn đủ dê nướng nguyên con của ông đâu. Có phải ông bị người khác hại chết không, ông báo mộng cho Nông Tuyền này biết, tôi nhất định sẽ báo thù cho ông!"
Nhìn thấy cảnh Nông Tuyền bật khóc rống lên như thế này, Triệu Hùng cảm thấy quả thật có chút ngạc nhiên bởi vì điều này nằm ngoài dự đoán của anh. Không ngờ rằng Triệu Hùng lại có tình cảm sâu đậm với Cửu gia như vậy.
Tàn Kiếm Hồ A không nói một lời nào, chỉ quỳ gối trên tấm bồ đoàn, cung kính dập đầu ba cái trước linh cữu của Cửu gia.
Suy cho cùng, người đã khuất là lớn nhất, phải dập đầu để bày tỏ sự kính trọng!
Nông Tuyền dẫn Tàn Kiếm Hồ A đi đến bên cạnh Triệu Hùng, vừa mới tới gần đã lập tức mở miệng hỏi Triệu Hùng: "Cậu chủ, vì sao Cửu gia lại chết đột ngột thế?"
Triệu Hùng nghe vậy mà cảm thấy dở khóc dở cười, cố nén ý cười bên khóe môi, giả vờ nghiêm túc nói với Nông Tuyền: "Được rồi, đừng khóc nữa, cậu đứng sang một bên, bớt nói chuyện đi!"
Triệu Hùng đã lên tiếng nói thế, tất nhiên Nông Tuyền sẽ làm theo.
Tàn Kiếm Hồ A cầm trường kiếm trong tay, đứng sang một bên. Cậu ta và Nông Tuyền đứng một trái một phải bên cạnh Triệu Hùng, lập tức tạo ra một cảm giác áp chế mạnh mẽ cho người khác.
Lan Ngọc Tâm và Quách Chính Lương liếc mắt nhìn nhau, cả hai đều nhìn ra Nông Tuyền và Tàn Kiếm Hồ A không phải người bình thường. Hai người nhớ lại những gì đã được nghe nói về Triệu Hùng, lập tức đoán ra hai thanh niên bên cạnh Triệu Hùng là ai. Theo thông tin điều tra, người tên là "Nông Tuyền" này rất giỏi trong việc đánh nhau, xem ra ít nhất cũng là một nhân vật trong "Võ Thần Bảng". Sau khi bắt chuyện chào hỏi Lan Ngọc Tâm cùng với Quách Chính Lương xong, Triệu Hùng dẫn Nông Tuyền và Tàn Kiếm Hồ A đến một góc trong phòng để linh cữu của Cửu gia.
Anh nhỏ giọng nói với Nông Tuyền và Tàn Kiếm Hồ A: "Một hồi nữa, không cần biết là ai, nhớ không được để cho bọn họ động vào bên trong quan tài của Cửu gia."
Triệu Hùng dặn dò hai người bọn họ xong, lập tức quay trở lại bên cạnh Sẹo đao Ngô Tranh.
Sau khi nghe được lời dặn dò của Triệu Hùng, Nông Tuyền và Tàn Kiếm Hồ A cảm thấy có chút sửng sốt, trên mặt cũng hiện lên sự khó hiểu. Ngay sau đó, hai người không nói một lời nào, đi về phía quan tài của Cửu gia.
Mặc dù Nông Tuyền và Tàn Kiếm Hồ A không biết tại sao Triệu Hùng lại nói như vậy, nhưng bọn họ luôn luôn coi mệnh lệnh của Triệu Hùng là trên hết.
Bắt đầu có một số nhân vật lớn trong giới kinh doanh ở thành phố Hải Phòng lục tục đến bái tế.
Người đứng gác cổng cũng "E hèm!" một tiếng rồi bắt đầu cao giọng hô: "Trần Thiên Trung và Hồ Dân của tập đoàn Hùng Quang đến!"
"Tổng giám đốc Lý của công ty thiết kế bao bì Dao Châu đến!"
"Vân Đức Trung và Vân Nhã của tập đoàn Vân Thị đến!"
"Thẩm Tường Thiên và Thẩm Nhã Lan của tập đoàn Thẩm Thị đến!"
"Diêm Nhân và Dư Tuấn Kiệt của tập đoàn Tuấn Kiệt đến!"
"Văn Long, Văn Hổ, Văn Báo đến!"
Trừ những người được kể tên phía trên ra, còn có một số nhân vật lớn tiếng tăm lừng lẫy trong giới kinh doanh ở thành phố Hải Phòng nữa.
Triệu Hùng biết hầu hết các nhân vật lớn trong giới kinh doanh ở thành phố Hải Phòng tới lễ tang này. Ngoại trừ thương hội thành phố Hải Phòng, còn có những thương hội xí nghiệp nhỏ ở thành phố Hải Phòng.
Gần tới buổi trưa, những người đến bái tế từ các nơi khác bắt đầu tăng lên.
Bạn đang đọc truyện mới tại Metruyen HotMoi. Vào google gõ: Metruyen HotMoi để vào nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!