Vào buổi tối, sau khi Lý Thanh Tịnh tan làm về nhà, điều đầu tiên cô làm khi bước chân vào nhà là hỏi Triệu Hùng xem bệnh tình của mẹ Đào Yên Hoa có nặng lắm không.
Khi Triệu Hùng nói cho bà xã Lý Thanh Tịnh rằng Đào Yên Hoa chỉ bị cảm lạnh thông thường, Lý Thanh Tịnh đã rất tức giận.
Lý Thanh Tịnh còn nói là người mẹ Đào Yên Hoa của cô đã gọi điện thoại cho cô rồi miêu tả căn bệnh của bà ta như thể bà ta sắp chết vậy, làm hại cô phí công lo lắng suốt cả ngày, hóa ra chỉ là cảm lạnh thông thường.
Sau đó, Triệu Hùng lại nói cho bà xã Lý Thanh Tịnh biết chuyện bà cụ Đào muốn anh hòa giải mối quan hệ giữa bố vợ Lý Quốc Lâm cùng mẹ vợ Đào Yên Hoa. Tuy nhiên khi nghe thấy là chuyện tình cảm, anh đã từ chối ngay tại chỗ.
Lý Thanh Tịnh không trách Triệu Hùng, cô chỉ nói một câu: "Anh làm rất đúng, cứ để chuyện này cho bố mẹ em tự giải quyết với nhau đi!"
Trong chuyện tình cảm của bố mẹ mình, Lý Thanh Tịnh có một thái độ rất thoải mái. Tất nhiên cô không muốn bố mje mình ly hôn, nhưng mỗi lần bố mẹ ở cùng một chỗ là lại cãi nhau om sòm.
Với tư cách là con cái, Lý Thanh Tịnh không còn nhớ rõ mình đã khuyên nhủ bọn họ bao nhiêu lần rồi. Ngay cả chính cô còn không khuyên giải được, làm sao có thể trông cậy vào Triệu Hùng rằng anh sẽ khuyên giải thành công.
Lúc ăn cơm, Lý Thanh Tịnh kể chuyện về những gì xảy ra khi Triệu Hùng đến nhà họ Đào cho bố Lý Quốc Lâm.
Khi Lý Quốc Lâm nghe được chuyện bà cụ Đào muốn bảo Triệu Hùng khuyên giải mình về vấn đề tình cảm này. Ông quật cường nói thẳng: "Hai đứa đừng nhúng tay vào chuyện này, khuyên bố không có tác dụng đâu. Từ khi bố và mẹ các con tách ra, cuộc sống của bố trôi qua thoải mái biết bao! Không có mẹ các con ở bên cạnh lải nhải cãi lộn, bố còn có thể sống lâu thêm mấy năm nữa. Nếu như bố và mẹ các con trở về sống bên nhau, tuổi thọ của bố ít nhất sẽ giảm bớt mười năm."
Lý Diệu Linh vừa ăn cơm vừa nói với bố Lý Quốc Lâm: "Bố, bố và mẹ luôn cãi nhau về chuyện gì vậy? Bây giờ công việc kinh doanh của nhà họ Đào đã trở nên tốt hơn rất nhiều, bố cũng đã trở thành tổng giám đốc của khách sạn Xuân Nghĩa, kiếm được ba tỷ rưỡi tiền lương hàng năm. Con thật sự không hiểu, hai người cứ luôn cãi nhau vì chuyện gì vậy?"
Lý Quốc Lâm trừng mắt nhìn con gái nhỏ Lý Diệu Linh, nói: "Vậy thì theo ý của con, những người giàu trên thế giới sẽ chẳng bao giờ cãi nhau đúng không?"
"Cái này..." Lý Diệu Linh trong lúc nhất thời không biết nên đáp lại thế nào, nhỏ giọng thì thầm một câu: "Nếu cứ tiếp tục tranh cãi như vậy, hai người có thể tách nhau ra hẳn luôn mà."
Lý Thanh Tịnh trừng mắt liếc em gái Lý Diệu Linh, nói: "Em gái, em vừa mới nói cái gì đó?"
Lý Diệu Linh vội vàng cúi đầu xuống, vùi đầu ăn cơm, bên trong miệng ngậm cơm nên nói không rõ ràng: "Mọi người không nghe thấy cái gì hết, con không hề nói gì cả."
Sau khi ăn cơm tối xong, Tần Tần Linh khen ngợi Triệu Hùng: "Anh họ, đồ ăn anh nấu ngon lắm ạ!"
"Thích ăn thì ăn nhiều chút!" Triệu Hùng khá có lòng tin đối với kỹ thuật nấu nướng của mình.
Có vẻ như cuộc sống bảo mẫu toàn thời gian của anh trong mấy năm nay không phải không có thu hoạch. Cho dù không được nhà họ Triệu chia tài sản, anh mở tiệm cơm cũng có thể nuôi sống bản thân.
"Anh họ, ông nội của em có nói khi nào sẽ về không ạ?"
"Hai ngày trước anh vừa gọi điện thoại cho ông cụ Khổng. Ông ấy nói rằng ddwoji khi nào Tam gia xử lý xong chuyện bên kia, bọn họ sẽ trở về ngay lập tức." Triệu Hùng an ủi Tần Tần Linh, nói: "Tần Linh, em cứ yên tâm ở lại trong nhà của anh họ đi. Chờ khi nào ông nội trở về, anh sẽ lập tức đưa em đi gặp ông ấy."
"Ừm!" Tần Tần Linh khẽ gật đầu.
Từ khi ở lại nhà của Triệu Hùng, ngày nào Tần Tần Linh cũng chơi đùa với Thẩm Văn Hải và Triệu Dao Châu. Ba đứa trẻ đùa giỡn với nhau hàng ngày, khiến cơn đau đớn từ vết thương trong lòng cô nhóc được giảm bớt không ít.
Cả nhà Triệu Hùng lại tập luyện bài hát "Anh cười lên trông thật là đẹp mắt!" này mấy lần, cuối cùng cũng đạt được lời khen của Thẩm Văn Hải và Tần Tần Linh.
Lúc này, gia sư Phùng Anh Nam dẫn theo Lý Diệu Linh từ trên lầu đi xuống.
Ngày mai là ngày thi trước kỳ nghỉ đông của em gái Lý Diệu Linh, Lý Thanh Tịnh chủ động tiến lên, nói với Phùng Anh Nam: "Cô Phùng, gần đây cô vất vả rồi!"
Phùng Anh Nam cười nhẹ, nói: "Không vất vả gì đâu, tôi tin chắc lần này Diệu Linh sẽ có tiến bộ trong cuộc thi."
"Nếu là con nhóc này thật sự có thể có tiến bộ, đến lúc đó tôi nhất định sẽ mời cô Phùng ăn cơm để bày tỏ lòng biết ơn."
"Tổng giám đốc Lý, cô khách khí quá! Vậy thế này đi, đợi một lát nữa tôi sẽ làm một bảng mẫu ôn tập để Diệu Linh học bù. Sau khi em ấy thi xong, cứ để em ấy nghỉ ngơi một hồi đi."
"Ừm, làm phiền cô giáo!"
Sau khi tiễn Phùng Anh Nam ra cửa nhà, Triệu Hùng lập tức chạy vào trong phòng làm việc, cũng không quên khóa trái cửa.
Vào giờ này lúc trước đây, Triệu Hùng thường đang uống trà nói chuyện phiếm cùng với Lý Quốc Lâm.
Lý Quốc Lâm thấy hai ngày này Triệu Hùng không có gì làm là chạy thẳng vào trong phòng làm việc, ông cảm thấy có chút buồn bực, hỏi con gái lớn Lý Thanh Tịnh ngồi bên cạnh: "Thanh Tịnh, hai ngày nay Triệu Hùng cứ luôn chạy trong phòng làm việc để làm gì vậy?"
"À! Anh ấy đang tập viết thư pháp. Bố cũng biết chữ của anh ấy đẹp mà, mấy ngày nay lại si mê viết thư pháp, không có gì làm là lại đi luyện tập. Bố, bố không quan tâm đến anh ấy đâu. Một người đàn ông có sở thích để theo đuổi, dù sao cũng tốt hơn không có việc gì để làm."
Lý Thanh Tịnh biết rõ trong lòng là Triệu Hùng đang luyện võ công bên trong bức thư pháp "Lạc Ca Hành" của Trương Húc, nhưng loại chuyện này không cần phải nói cho bố Lý Quốc Lâm biết. Lý do thứ nhất là sẽ khiến bố Lý Quốc Lâm cảm thấy rất hoang đường, lý do thứ hai là nếu như để bố biết Thánh đàn đang truy sát con cháu của năm gia tộc lớn, chắc chắn sẽ khiến bố lo lắng.
Sau khi hòa xong mực với nước vào trong nghiên, Triệu Hùng nâng bút quẹt lên mực, liền tù tì viết ra ba bốn bức thư pháp bằng cách mô phỏng theo nét chữ trong "Lạc Ca Hành" của Trương Húc. Đến khi đạt được quan niệm nghệ thuật, anh bắt đầu cầm bút lông, bắt đầu luyện tập múa kiếm trong phòng làm việc.
Càng luyện bộ võ công này càng cảm thấy vô cùng ngạc nhiên về sự lợi hại của nó. Bên trong không chỉ có võ công kiếm khí thuộc kiếm pháp mạnh mẽ khác thường, ngay cả bộ pháp cũng là độc nhất vô nhị. Cho nên, anh phải dồn hết tâm trí luyện tập bộ pháp trước.
Nội thương không có cách nào hồi phục như cũ, Triệu Hùng gửi gắm toàn bộ hy vọng vào bộ kiếm pháp này. Cho dù không thể đạt tới tu vi "Thiên Bảng", ít nhất cũng phải đủ để đảm bảo cho sự an toàn của người nhà quan trọng của anh. Miễn cho đến lúc bị người của Thánh đàn tìm tới, ngay cả năng lực tự bảo vệ mình cũng không có, nói gì đến việc bảo vệ người nhà.
Khi Triệu Hùng đang luyện tạp, trên tường ở phòng làm việc lại nhiều thêm bảy tám cái lỗ nhỏ do kiếm khí tạo ra.
Nếu như chỉ có một lỗ nhỏ, có khả năng cao những người khác sẽ không quan tâm quá nhiều. Nhưng khi những cái lỗ này gom vào chung một chỗ sẽ trở nên cực kỳ rõ ràng.
Triệu Hùng luyện tập đến nỗi mồ hôi nhễ nhại, sau khi rời khỏi phòng làm việc, anh vừa về đến phòng đã vọt vào buồng tắm nước nóng bên trong phòng.
Ngay khi Triệu Hùng vừa bước ra ngoài phòng làm việc, Lý Diệu Linh lập tức lẻn chạy vào trong.
Cô ấy cảm giác hai ngày nay Triệu Hùng luôn khóa mình ở trong phòng làm việc có chút quái dị. Cho nên, cô ấy muốn điều tra xem rốt cuộc Triệu Hùng đang làm gì trong phòng làm việc.
Khi Lý Diệu Linh lấy ra gần một tá tác phẩm thư pháp đã viết từ bên trong sọt rác, cô ấy nhìn thấy những dòng chữ tuyệt đẹp phía trên tờ giấy, cô ấy cảm thấy chúng đều là những bức thư pháp hoàn mỹ có thể đóng lại thành sách giáo khoa. Chỉ là cô ấy không rõ, Triệu Hùng viết nhiều tác phẩm như vậy, tại sao đều ném vào trong thùng rác?
Kỳ lạ thật.
Chẳng lẽ anh rể trốn vào trong phòng làm việc thực sự là để viết sách thư pháp? Vậy thì anh quá say mê sở thích này rồi.
Lý Diệu Linh cau mày, cảm thấy rất kỳ lạ. Cô ấy làm ra dáng vẻ trầm ngâm suy nghĩ, chắp hai tay sau lưng đi vòng quanh trong phòng làm việc. Bỗng nhiên khi cô ấy ngẩng đầu lên, cô ấy thấy trên tường lại nhiều thêm mấy cái lỗ nhỏ.
Nhìn thấy những lỗ nhỏ này, ánh mắt của Lý Diệu Linh lập tức bị chúng hấp dẫn.
Cô lại vươn tay sờ, thấy mặt tường xung quanh những lỗ nhỏ này đều rất trơn nhẵn, trông giống như là bị laser cắt ra.
Lý Diệu Linh chắc chắn 100% rằng vừa rồi cô ấy ôn tập trong phòng làm việc cùng với Phùng Anh Nam, lúc ấy trong phòng làm việc còn có những lỗ nhỏ này.
Sau khi mình rời khỏi phòng làm việc, chỉ có Triệu Hùng đi vào đây thôi.
Nhưng rõ ràng Triệu Hùng vào trong phòng làm việc là để viết thư pháp mà? Vậy làm thế nào mà những lỗ nhỏ này lại xuất hiện?
"Diệu Linh, em đang làm gì đấy?" Giọng của Lý Thanh Tịnh vang lên ở cửa.
Lý Diệu Linh đang tập trung tinh thần suy nghĩ về chuyện những cái lỗ nhỏ, đột nhiên bị chị gái Lý Thanh Tịnh làm cho giật mình kêu lên.
"Chị! Chị muốn hù chết em à? Chị đi đường mà cũng không phát âm thanh vậy trời." Lý Diệu Linh oán trách nói.
"Chị đứng ở cửa phòng làm việc nhìn em lâu rồi, còn nhìn thấy em ngây ngốc đứng ở chỗ này nữa đấy. Em đang làm gì?" Lý Thanh Tịnh hỏi.
"Chị, chị nhìn những lỗ nhỏ trên tường này đi. Sáng sớm em chỉ phát hiện có một cái, vừa rồi lại thêm bảy cái nữa."
Lý Thanh Tịnh liếc nhìn những lỗ nhỏ này thì thấy đường kính của các miệng lỗ không chênh lệch bao nhiêu, mặt tường xung quanh nhẵn như dao cắt. Cô cau mày chất vấn em gái: "Diệu Linh, những lỗ nhỏ này không phải em làm ra à?"
Bạn đang đọc truyện mới tại Metruyen HotMoi. Vào google gõ: Metruyen HotMoi để vào nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!