Triệu Hùng kéo Lý Ninh vào trong tay, Lý Ninh mất thăng bằng cúi đầu, Triệu Hùng trực tiếp nhấc đầu gối đá vào mặt hắn.
Trong phút chốc, mũi của Lý Ninh bị Triệu Hùng đá xẹp xuống, chảy máu cam.
Người đi cùng với Lý Ninh đang bị thương nhìn thấy hắn mặt đối mặt liền không nhịn được đấm một cái vào Triệu Hùng.
Triệu Hùng kéo hắn sang một bên và móc chân mình vào chân người đàn ông, lập tức làm cho đối phương ngã xuống đất.
Triệu Hùng tiến lên, đá vào thân thể của đối phương, lạnh giọng nói: “Không phải tôi nói tôi vô dụng sao? Nào! Cậu thậm chí còn không thể đánh lại kẻ vô dụng? Cậu coi thường ai vậy chứ?”
Nhìn thấy Triệu Hùng đang đánh kịch liệt, Lý Thanh Tịnh lo anh sẽ giết người, vội vàng kéo Triệu Hùng đi, nói: “Triệu Hùng, quên đi.”
Triệu Hùng đã làm điều này!
Lúc này, Chu Vượng quản lý của Câu lạc bộ thể hình Hàn Mai, vội vã chạy đến, Nhưng lại thấy người gây rắc rối là Triệu Hùng và bên kia là con trai của chủ tịch khách sạn Xuân Nghĩa.
Cả hai đều là nhân vật không thể đắc tội!
Chu Vượng đến cạnh Triệu Hùng, nhỏ giọng nói: “Ông Triệu, ông gặp rắc rối rồi. Đây là Lý Ninh đàn em của anh Duy.”
“Anh Duy?” Triệu Hùng cau mày hỏi: “Anh Duy nào?”
“Là Trịnh Duy!” Chu Vượng giải thích: “Chắc ông không biết công ty Phú Khánh đúng không?”
Triệu Hùng nghe vậy liền dỗ dành Chu Vượng: “Không sao đâu, cho dù là Trịnh Duy ở đây, tôi cũng dám đánh hai tên nhóc này trước mặt hắn.” Sau đó, anh lại bước tới, đá vào hai người họ, nghiêm nghị quát hai người: “Nghe nói cậu là đàn em của Trịnh Duy, trở về nói cho anh ta biết chính tôi Triệu Hùng là người đánh.”
Sau sự việc này, hai chị em nhà họ Lý đâu còn tâm trạng tiếp tục tập thể ɖu͙ƈ nữa, liền đi theo Triệu Hùng lên lầu. Chuyện xảy ra như vậy nên lớp học khiêu vũ của Dao Châu cũng kết thúc.
Bởi vì, trước khi vào phòng khiêu vũ, Phan Ngọc Anh và chị em nhà họ Lý có chút không vui nên khi ra khỏi “Câu lạc bộ thể hình Hàn Mai”, Phan Ngọc Anh liền bắt liền bắt một chiếc xe taxi và rời đi trước. Tiểu Dao Châu rất hạnh phúc khi nhìn thấy mẹ cô bé là Lý Thanh Tịnh và dì Lý Diệu Linh của cô bé đều đang ở đây. Người ta nói rằng cô giao Phan Ngọc Anh đã dạy rất tốt, cô ấy có thể thực hiện nhiều bước nhảy mà ngay cả ngưởi chuyên nghiệp cũng khó làm được.
Lý Thanh Tịnh hỏi Tiểu Dao Châu: “Dao Châu, mẹ đưa con đến Hoan Lạc Thành chơi Lâu đài nghịch ngợm, có được không?”
“Được! Đã lâu rồi con không được chơi.” Sau khi Tiểu Dao Châu cười, ý cười trêи mặt cô bé chợt tắt, cô bé thì thào nói: “Mẹ! Nhà chúng ta thật sự giàu có sao?”
Lý Thanh Tịnh cảm thấy đau khổ khi nghe câu hỏi của con gái. Cô ngồi xổm xuống ngang người cô bé nhìn mặt đứa trẻ nói: “Đừng lo lắng, Dao Châu! Trong tương lai mẹ sẽ kiếm được nhiều tiền hơn và chúng ta sẽ không bao giờ bị thiếu tiền nữa.”
“Tuyệt vời! Vậy chúng ta có thể chơi Lâu đài nghịch ngợm rồi.”
Triệu Hùng lái xe chở mọi người đến “Hoan Lạc Thành” ở quảng trường Dân Quốc.
Đã lâu rồi Lý Thanh Tịnh chưa đi mua sắm, muốn mua một ít quần áo nên đã nhờ em gái Lý Diệu Linh đi trông Tiểu Dao Châu chơi trong “Lâu đài nghịch ngợm.” Để Triệu Hùng cùng cô đi mua quần áo, sẵn tiện muốn mua cho anh vài bộ quần áo luôn.
Trước đây, khi không có tiền, cô không dám tiêu xài một cách xa hoa. Bây giờ công ty đã kiếm được tiền, tuy rằng chưa mua được một căn nhà lớn nhưng cũng đã không cần phải lo lắng cơm ăn áo mặc nữa rồi.
Lý Thanh Tịnh đưa Triệu hùng đến cửa hàng đồ nam “Thất Thất Lang”, mua cho anh một chiếc quần tây, hai chiếc áo sơ mi và một đôi giày da.
Trước đây, khi Triệu Hùng chỉ “ăn cơm dẻo” ở nhà, Lý Thanh Tịnh rất ít khi mua quần áo cho anh. Chỉ cần đưa cho anh một số tiền tượng trưng rồi để anh tùy ý mua. Nói một cách chính xác thì đây là lần đầu tiên Lý Thanh Tịnh lựa chọn quần áo cẩn thận cho Triệu Hùng.
Khi Triệu Hùng thay xong bộ đồ mới do cô chọn, bước ra khỏi phòng thử đồ. Ngay lúc đó, Lý Thanh Tịnh hai mắt sáng rực điên cuồng nhìn chằm chằm vào thân thể Triệu Hùng.
Phải nói dáng người của Triệu Hùng vẫn rất chuẩn, như một giá treo quần áo biết đi. Chiều cao 1m78, tuy không quá cao nhưng trông đặc biệt phong cách khi anh mặc quần áo phù hợp.
Lý Thanh Tịnh bất ngờ phát hiện ra Triệu Hùng vẫn khá điển trai. Nhưng nhìn kỹ lại, vẫn là Triệu Hùng mà sao vừa rồi lại có thể sinh ra ảo giác như vậy?
Có thật là “Người dựa vào quần áo ngựa dựa vào cái yên” không? Quần áo có thật sự làm cho người ta trông đẹp lên không?
Triệu Hùng đến gần Lý Thanh Tịnh, vươn tay hất mắt cô, cười nhạo nói: “Vợ à, em không ngờ anh đẹp trai đến như vậy đúng không?”
Lý Thanh Tịnh dùng ngón tay chỉ vào trán Triệu Hùng, lạnh lùng nói: “Tiểu tử nhà anh từ khi nào thì mặt dày được như vậy hả?”
“Bà xã, anh tự tin thôi mà! Như thế nào, có đẹp trai không?”
“Cũng được!”
Lý Thanh Tịnh yêu cầu nhân viên gói quần áo cho Triệu Hùng và thanh toán bằng thẻ của cô. Cô dẫn Triệu Hùng đến cửa hàng quần áo nữ, dự định mua hai bộ quần áo cho mình và hai bộ quần áo cho em gái, Lý Diệu Linh.
Đúng lúc này, di động Lý Thanh Tịnh đột ngột rung lên, xem màn hình thì thấy đó là cuộc gọi của em gái Lý Diệu Linh, cô liền nhấc máy.
Cô nghe thấy tiếng khóc của Lý Diệu Linh trong điện thoại: “Chị ơi! Có chuyện xảy ra.”
Lý Thanh Tịnh nghe vậy vô cùng sửng sốt, vội vàng hỏi: “Diệu Linh, làm sao vậy?”
“Dao Châu… Dao Châu không thấy…”
“Cái gì?”
Khi Triệu Hùng thấy biểu cảm tuyệt vọng của Lý Thanh tịnh vợ mình, anh liền nhặt điện thoại trêи mặt đất và cho nó vào tay của Lý Thanh Tịnh, hỏi: “Thanh Tịnh, làm sao vậy?”
Lý Thanh Tịnh nắm lấy tay Triệu Hùng chạy đi, vừa khóc vừa nói: “Dao Châu mất tích!”
Triệu Hùng nghe vậy liền buông tay Lý Thanh Tịnh ra, chạy về phía Lâu đài nghịch ngợm. Khi tới nơi, anh thấy Lý Diệu Linh dáo dác nhìn quanh khu vui chơi, anh vội vàng đến cạnh cô ấy hỏi: “Diệu Linh, có chuyện gì vậy?”
Lý Diệu Linh đã khóc thành bộ dạng “con mèo nhỏ”, nói với Triệu Hùng: “Dao Châu muốn ăn bánh rán, em nói cô bé đợi ở cổng Lâu đài nghịch ngợm chờ em mua về, nhưng trong nháy mắt đã không thấy đâu!”
Lúc này, Lý Thanh Tịnh cũng chạy tới. Sau khi biết chuyện xảy ra, Triệu Hùng nói với chị em nhà họ Lý: “Diệu Linh, chúng ta nên chia nhau ra để tìm. Thanh Tịnh, hãy đến đài phát thanh trước, sau đó trở lại Lâu đài nghịch ngợm chờ Dao Châu.”
Đừng nhìn vào sự lý trí của Lý Thanh Tịnh trong việc giải quyết công việc ở công ty. Ở thời điểm quan trọng, tâm lý cô vẫn không tốt bằng nam giới.
Lúc này, sự bình tĩnh của Triệu Hùng đã được bộc lộ rõ ràng, anh chạy đến vị trí cầu thang xoắn và nhìn xuống tầng dưới.
Vị trí của Lâu đài nghịch ngợm là ở tầng 3. Khi anh nhìn xuống, anh nhìn thấy một người đàn ông đội mũ lưỡi trai, trêи tay cầm một con gấu hoạt hình nổi tiếng trêи mạng, vội vã đi ra cửa.
Không hiểu vì sao, Triệu Hùng lại có linh tính cho rằng người đàn ông đội mũ lưỡi trai có thể liên quan đến việc con gái anh mất tích. Triệu Hùng nhảy lên lan can bằng thép không gỉ của thang cuốn. anh nhanh chóng trượt xuống dọc theo lan can bằng thép trắng. Giống như quay phim, thực hiện nhiều động tác khó khắc nhau trêи cầu thang xoắn ốc, cố gắng xuống lầu một nhanh nhất có thể.
Lý Diệu Linh chứng kiến kỹ năng của Triệu Hùng trong suốt quãng đường nên cảm thấy vô cùng choáng váng. Cô ấy tin rằng Triệu Hùng thật sự có năng lực, liền vội vàng chạy theo xuống lầu một.
Lý Thanh Tịnh lo lắng chờ đợi ở cổng Lâu đài nghịch ngợm. Cô không dám tự ý bỏ đi, mong rằng con gái cô bất ngờ quay trở lại.
Bạn đang đọc truyện mới tại me truyenhotmoi .com. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!