Nhìn thấy Trương Lan Phượng gọi Lâm Ngọc An, trong lòng Tạ Long thực sự rất vui sướиɠ.
Lúc này cậu ta lâng lâng sung sướиɠ, Lâm Ngọc An có thân hình đẹp, dung mạo lại quyến rũ như vậy, nếu ở trêи giường thì càng mê người đúng không?
Đi cùng bà già mấy ngày nay thật là kinh tởm, cậu ta phải dùng con gái bà ta để lấy lại công bằng!
Còn có người tên là Hoàng Thiên, dám ra oai với ông đây, hôm nay ông đây sẽ khiến hắn đẹp mặt!
Tạ Long càng nghĩ về điều đó, trong đầu cậu ta đã tưởng tượng được cảnh Lâm Ngọc An ở trêи giường.
Lâm Ngọc An ở đầu dây bên kia nhận được cuộc gọi này từ Trương Lan Phượng ngay khi cô về đến nhà.
Trái tim Lâm Ngọc An quay cuồng vài lần khi nghe thấy tiếng hét kinh hoàng của Trương Lan Phượng.
“Mẹ, ai đánh mẹ? Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?”
“Tạ Long đánh mẹ, Ngọc An, mau đến cứu mẹ nhanh lên, đến muộn thì sẽ không gặp được mẹ nữa đâu.”
Trương Lan Phượng khóc lóc nói.
Lâm Ngọc An không thể chịu đựng được nữa, mặc lại quần áo và rời khỏi nhà.
Vội vàng dừng một chiếc taxi ở bên đường, Lâm Ngọc An chạy nhanh nhất có thể đến quán đồ uống.
Tất nhiên, cô cũng biết rằng cô sẽ không thể cứu mẹ mình nếu cô đi một mình.
Vì vậy, cô gọi cho Hoàng Thiên, trong khoảng thời gian này, cô đã đặt niềm tin rất lớn vào Hoàng Thiên và từ lâu đã coi Hoàng Thiên là chỗ dựa vững chắc nhất của mình!
Ngay sau đó, Lâm Ngọc An đã đến quán đồ uống.
Lúc này Hoàng Thiên vẫn chưa tới, Lâm Ngọc An không dám chậm trễ, quan trọng là phải cứu được Trương Lan Phượng.
Vừa bước vào quán đồ uống, Lâm Ngọc An đã choáng váng.
Cô nhìn thấy Trương Lan Phượng mặt mũi sưng xanh, tóc tai bù xù như chuồng gà, khóe miệng còn có vết máu, bị đánh rất thảm!
“Mẹ! Mẹ có sao không?”
Lâm Ngọc An vội vàng chạy đến để kiểm tra vết thương của Trương Lan Phượng.
Trương Lan Phượng không hống hách nữa, bà ta chỉ ra oai trước mặt Hoàng Thiên thôi, hiện tại bị người ngoài đánh đập, bà cũng không thể làm gì được.
“Ngọc An, mẹ bị đánh thảm quá, con phải trút giận giúp mẹ, huhuhu… Trương Lan Phượng bắt đầu khóc với Lâm Ngọc An.
Quán đồ uống vẫn có rất nhiều khách, những khách này còn có vài người phục vụ, tất cả đều ngẩn ra.
Trương Lan Phượng tìm trai trẻ, nhưng bà ta lại bị người ta đánh như thế này, điều này thực sự đáng kinh ngạc.
Lâm Ngọc An thấy mẹ bị đánh như vậy, cơn tức giận cũng dâng lên!
Cô chỉ vào Tạ Long đang có vẻ mặt dữ tợn, Lâm Ngọc An hét lên: “Tại sao anh lại đánh mẹ tôi? Thật sự quá không coi pháp luật ra gì!”
Bộ dạng Lâm Ngọc An khi tức giận cũng quyến rũ như vậy, Tạ Long cảm thấy ngứa ngáy.
“Hehe, tôi nói này em gái Ngọc An, vậy nếu tôi đánh Trương Lan Phượng thì sao?
Mấy ngày nay bà ta khiến tôi buồn nôn, cũng không để tôi trút giận sao?”
Tạ Long liếc mắt nhìn Lâm Ngọc An, đánh giá Lâm Ngọc An từ trêи xuống dưới.
Nhìn đến mức Lâm Ngọc An không thoải mái, lúc này cô cũng nhận ra được Tạ Long này không có ý tốt với cô.
Bây giờ Hoàng Thiên vẫn chưa tới, nếu làm căng với Tạ Long, chỉ có thể tự chuốc lấy khổ.
Vì vậy, Lâm Ngọc An phớt lờ Tạ Long và giúp Trương Lan Phượng lau vết máu trêи khóe miệng.
“Mẹ, chúng ta rời khỏi đây trước.”
Lâm Ngọc An thì thào, chuẩn bị đưa Trương Lan Phượng rời khỏi nơi này.
Bất ngờ, Tạ Long duỗi tay ra để ngăn Lâm Ngọc An đi.
“Haha, cô đã đến đây rồi, đừng đi vội như vậy!”
Tạ Long nhìn Lâm Ngọc An nhăn nhó và ɭϊếʍ đôi môi nứt nẻ của hắn ta.
Tên khốn này nóng lòng muốn ném Lâm Ngọc An xuống ngay lập tức và cưỡng bức để thỏa mãn ɖu͙ƈ vọng của hắn ta.
Lâm Ngọc An cũng trở nên căng thẳng, thấy Tạ Long không chịu buông tha cô, cô lấy điện thoại di động ra, định gọi cho Hoàng Thiên lần nữa, bảo Hoàng Thiên đến nhanh lên.
Bốp!
Tạ Long võ vào điện thoại di động của Lâm Ngọc An và chế nhạo: “Cô còn muốn gọi cứu viện sao, cô nên thức thời một chút thì hơn, phục vụ tốt cho cậu chủ đây, cậu chủ đây sẽ tha cho mẹ cô.”
“Nếu không tôi sẽ để gia đình cô từ nay về sau không một ngày yên ổn.”
Nói đến đây, khuôn mặt của Tạ Long đã đầy dữ tợn.
Lâm Ngọc An nhìn thấy Tạ Long ngông cuồng như vậy, cô cực kỳ tức giận.
“Anh buông tôi ra! Tôi đã cảnh cáo anh Tạ Long, chồng tôi đang trêи đường tới rồi!”
Lâm Ngọc An hét lên với Tạ Long.
“Hahahal”
Tạ Long cười haha sau khi nghe điều này, và nói: “Tôi nghe nói rằng chồng của cô Hoàng Thiên chỉ là một tên vô dụng, là thằng ở rể, hắn ta đến đây thì có tác dụng gì chứ?”
Bốp!
Lâm Ngọc An thực sự lo lắng, cô giơ tay tát Tạ Long!
“Con đĩ này! Mày đánh tao sướиɠ tay quá đúng không? Đừng tưởng rằng ông đây sẽ bỏ qua cho mày!”
Tạ Long trông dữ tợn, túm tóc Lâm Ngọc An và tát Lâm Ngọc An thật nặng.
Lâm Ngọc An đánh hắn ta cũng không ăn thua, nhưng hắn ta đánh Lâm Ngọc An rất nặng.
Hai má của Lâm Ngọc An đột nhiên sưng lên, tóc tai càng thêm rối tung.
Trương Lan Phượng vừa muốn giúp đỡ, đã bị Tạ Long đá văng ra xa hai mét “Cứu! Sắp giết người rồi!” Trương Lan Phượng hét lên.
Tạ Long kéo tóc Lâm Ngọc An, kéo cô đến trước mặt Trương Lan Phượng, và đá Trương Lan Phượng một lần nữa.
Mọi chuyện đã phát triển đến mức này, Trương Lan Phượng thực sự rất hối hận.
Tự mình mất mặt thì cũng thôi, còn kéo con gái vào!
“Trương Lan Phượng, bà nói thêm một câu nữa, tôi sẽ lột da của bài”
Tạ Long nhìn chằm chằm Trương Lan Phượng dữ dội và hét lên.
Trương Lan Phượng không dám gọi thêm nữa, ngã lăn ra đất.
“Tạ Long, anh thả tôi ra! Á, tóc của tôi…”
Lâm Ngọc An hét lên trong đau đớn, tay Tạ Long quá mạnh đã xé toạc một mảng tóc của cô.
“Haha, đừng gọi nữa người đẹp, lại đây, hôn anh vài cái nào.”
Tạ Long cười một cách điên cuồng, đè Lâm Ngọc An xuống bàn, hôn lên mặt cô.
Lâm Ngọc An tuyệt vọng vùng vẫy, cố gắng hết sức để không để Tạ Long thành công.
Đám đông người xem thấy mọi chuyện trở nên tồi tệ hơn, có người tốt bụng đã lấy điện thoại ra và chuẩn bị gọi cảnh sát.
Tạ Long đã nhìn chằm chằm những người này hồi lâu, khi có người muốn gọi cảnh sát thì rụt cổ hét lớn: “Ông đây là cậu chủ của hội Sói Điên! Tên khốn kiếp nào dám gọi cảnh sát, ông đây sẽ chặt đứt ngón tay của hắn!”
Hội Sói Điên!
Những người xem đang hóng chuyện đều bị sốc khi nghe thấy ba chữ này.
Tất cả mọi người đều biết rằng ở ngoại ô phía tây thành phố Bắc Ninh, có một thế lực đã cố thủ nhiều năm, đó là hội Sói Điên!
Ông chủ của hội Sói Điên, Tạ Viễn Hưng, là một kẻ liều lĩnh giết người không chớp mắt!
Ngay cả Lã Việt, xã hội đen quyền lực nhất ở thành phố Bắc Ninh, cũng không dám động tới hội Sói Điên.
Mặc dù hội Sói Điên kém hơn Lã Việt rất nhiều, nhưng hội Sói Điên hành động rất bí ẩn, động một chút sẽ trả thù tàn bạo, chỉ cần đắc tội bọn chúng, coi như một hai năm sau, bọn chúng cũng sẽ nhớ thù.
Và người của hội thích nhất là đe dọa gia đình đối phương, điều này là khủng khϊế͙p͙ nhất.
Cho nên ngay cả Lã Việt cũng không muốn khiêu khích hội Sói Điên.
Càng huống hồ những người hóng chuyện này? Khi hai người định gọi cảnh sát nghe thấy lời Tạ Long nói, họ đều cất điện thoại và không dám gọi cảnh sát nữa.
Lâm Ngọc An càng cảm thấy sợ hãi, nếu Hoàng Thiên không đến sớm, cô sẽ bị cưỡng hϊế͙p͙ ở nơi công cộng!
Nhìn thấy Lâm Ngọc An lo lắng đến mức đỏ mặt, Tạ Long không thể kiềm chế được nữa, hắn ta muốn làʍ ȶìиɦ với cô ngay tại đây!
Ngay khi Tạ Long đang kéo quần áo của Lâm Ngọc An, bên ngoài quán nước có một người bước vào.
Là một phụ nữ trẻ ngoài hai mươi. Người phụ nữ này cao ráo, xinh đẹp, trang điểm đậm và mặc đồ nóng bỏng, gợi cảm.
Người phụ nữ nhìn thấy Tạ Long ép Lâm Ngọc An, hơn nữa Lâm Ngọc An quá đẹp, lửa giận của cô ta bỗng ùn ùn bốc lên.
“Tạ Long! Anh muốn làm gì!”
Khi Tạ Long nghe thấy giọng nói của người phụ nữ, hắn ta lập tức hoảng sợ và buông Lâm Ngọc An ra.
“Này, Uyển Loan, em đừng hiểu lầm, là Lâm Ngọc An dụ dỗ anh, đừng trách anh.”
Tạ Long mỉm cười, có vẻ sợ người phụ nữ này.
Người phụ nữ này tên là Hồ Uyển Loan, vợ của Tạ Long.
Tạ Long tán tỉnh Trương Lan Phượng, Hồ Uyển Loan đã biết bà đã thương lượng xong, họ muốn chiếm công ty Phượng An và sơn trang Cầm Viên.
Nhưng khi Hồ Uyển Loan thấy Tạ Long có ý đồ với Lâm Ngọc An, cô ta không thể nhịn được nữa.Lâm Ngọc An thật xinh đẹp, Hồ Uyển Loan giờ phút này dường như lên cơn ghen tuông rồi!
“Con hồ ly tinh này! Mày dám quyến rũ chồng tao?”
Hồ Uyển Loan không nhịn được mà quát lên, tứm tóc Lâm Ngọc An, tát Lâm Ngọc An vài cái!
Cô ta vẫn chưa hả dạ, kéo Lâm Ngọc An ra ngoài, khi đến cửa quán đồ uống, cô ta bắt đầu kéo quần áo của Lâm Ngọc An.
Vừa giằng co, vừa hét lớn với người đi đường: “Mọi người vào xem, đồ không biết xấu hổ này dụ dỗ chồng tôi, hôm nay tôi phải cho cô ta đẹp mặt!”
Lâm Ngọc An vừa rồi vất vả giấy dụa, đã lâu không còn sức lực, lúc này phản kháng quá yếu.
Cô thực sự vừa nhục nhã vừa tức giận, chỉ có thể yếu ớt che chở quần áo: “Tôi không có, tôi không có dụ dỗ chồng cô…”
Bốp!
Hồ Uyển Loan lại tát Lâm Ngọc An dữ dội và đánh Lâm Ngọc An chảy máu.
“Còn dám chối! Hừ hừ, hôm nay nhất định phải xé đồ của mày, xem mày dụ dỗ đàn ông như thế nào!”