Trịnh Mỹ Hồng tức giận nói Uông Ngân Long.
“Mẹ nó câm mồm cho tôi!”
Uông Ngân Long tức giận mắng.
“Mày ra ngoài cho tao!”
Tiêu Văn Hạ túm Uông Ngân Long đi ra ngoài nhà hàng, đối với loại người thế này, Tiêu Văn Hạ không muốn khách khí.
Uông Ngân Long mang theo nhiều người như thế đến thành phố Bắc Ninh gây rắc rối với Hoàng Thiên, điều này khiến Tiêu Văn Hạ rất tức giận.
Dù đàn em của Uông Ngân Long khá nhiều, nhưng người Tiêu Văn Hạ mang đến còn nhiều hơn, thế nên những người này còn đang do dự, không có lời của Uông Ngân Long, bọn họ không dám làm bậy.
“Mấy người là người chết à? Đánh cho tôi, đánh chết bọn họ!”.
Uống Ngân Long nổi trận lôi đình, ra lệnh cho bọn đàn em ra tay.
Anh ta cũng không nhàn rỗi, ỷ vào việc mình có võ, đánh nhau với Tiêu Văn Hạ.
Trong nháy mắt hỗn chiến xảy ra, trong nhà hàng trở nên hỗn loạn.
Uông Ngân Long rất có bản lĩnh, nhưng Tiêu Văn Hạ cũng không vừa, đánh nhau với Uông Ngân Long không lâu đã đánh tên này ngã lăn ra đất.
Đám đàn em của Tiêu Văn Hạ nhiều người chiếm ưu thế, sau khi trải qua một trận chiến, vẫn còn ở thế mạnh hơn.
Lại nhìn mười mấy người mà Uông Ngân Long mang đến, tất cả đều bị đánh nằm rạp ra, từng khuôn mặt bầm dập khổ không nói nên lời.
Đàn em của Tiêu Văn Hạ cũng bị thương không ít, nhưng chỉ là thương ngoài da, không đáng lo ngại.
Hoàng Thiên vẫn luôn lạnh lùng nhìn tất cả, anh không tham gia vào, bởi vì đánh nhau kiểu này thực sự chả có ý nghĩa gì.
“Cậu Thiên, tiếp theo phải làm thế nào?”
Tiêu Văn Hạ cũng bị bầm mắt, vừa nãy bị Uông Ngân Long đấm một cái, tên Uống Ngân Long này vẫn rất có bản lĩnh.
“Để Uông Ngân Long lại, những người khác thì thả đi”
Hoàng Thiên nói với Tiêu Văn Hạ.
“Vâng!”
Tiêu Văn Hạ đồng ý một tiếng, sau đó nói với đám đàn em của Uông Ngân Long: “Bọn mày có thể cút rồi, nhưng không được ở lại thành phố Bắc Ninh, nếu không tự chịu hậu quả!”
Đàn em của Uông Ngân Long do dự.
Nếu để một mình Uông Ngân Long lại, thì cũng quá không hợp lý rồi.
Nếu Uông Ngân Long ở lại chỗ này, chắc chắn là sẽ bị đánh, hơn nữa bọn họ quay về cũng không thể bàn giao với Uông Hạc được.
“Không muốn đi phải không? Vậy thì ở lại đi”.