Hoàng Thiên rất tự tin nói.
“Ừm! Tôi tin cậu!”
Trịnh Mỹ Hồng với ánh mắt cảm kích liếc nhìn Hoàng Thiên, trong lòng thấy thanh thản hơn rất nhiều.
Tôn Hoắc Tầm nghe thấy cuộc nói chuyện giữa Hoàng Thiên và Trịnh Mỹ Hồng.
Trong lòng anh cũng tươi sáng lên nhiều, có một tia hi vọng.
“Chị Hồng, còn bọn tôi nữa, có thể chữa khỏi không?”
Một tên đàn em của Trịnh Mỹ Hồng yếu ớt hỏi, trong mắt tràn đầy sự kì vọng.
“Có thể.
Có lời cam kết của Hoàng Thiên, mọi người có thể yên tâm”
Trịnh Mỹ Hồng nhanh chóng an ủi.
Trong lúc nói chuyện, Hoàng Thiên và Trịnh Mỹ Hồng tự mình ra tay, hai người phối hợp, đưa Tôn Hoắc Tầm ra ngoài.
Để anh ta ngồi ở ghế sau xe.
Tương tự như thế, Hoàng Thiên và Trịnh Mỹ Hồng khiêng hai người còn lại ra ngoài, đều đặt họ lên phía sau xe.
Hoàng Thiên lái xe, nhanh chóng rời khỏi đây, đi thẳng tới thành phố Bắc Ninh.
Trên đường đi, Hoàng Thiên gọi điện cho Đào Văn Lâm, để Đào Văn Lâm trong thành phố chuẩn bị sẵn sàng.
Sắp xếp xong mọi chuyện, Hoàng Thiên nháy mắt với Trịnh Mỹ Hồng, ra hiệu Trịnh Mỹ Hồng có thể thăm dò sự tình.
Trịnh Mỹ Hồng gật đầu với Hoàng Thiên, sau đó nói với Tôn Hoắc Tâm đang ngồi ghế sau: “Hoắc Tâm, cậu nói đi, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?”
Hoắc Tâm nghe thấy vậy, lập tức khó chịu, cũng như phiền não.
“Chị Hồng, tôi làm theo chỉ thị của chị.
Lái chiếc xe taxi Uông Ngân Long đang ngồi, sau đó bắt giữ Uông Ngân Long lại”
“Rồi lại đưa Uông Ngân Long vào trong nhà tôi, tất cả đều rất thuận lợi.”
“Uống Ngân Long lúc nhảy khỏi tòa nhà đã bị gãy một chân, tôi thu giữ điện thoại của Uông Ngân Long, còn tắt nguồn nữa.
Nhưng chưa đầy hai tiếng sau, người nhà họ Uông đã tìm thấy nhà của tôi...”
Tôn Hoắc Tầm nói đến đây, vẫn còn chút lo sợ, trên mặt hiện lên vẻ sợ hãi kinh hoàng.
“Hừ, nói tiếp đi” Trịnh Mỹ Hồng nói.
Tôn Hoắc Tâm nghiến răng lại, tiếp tục nói: “Nhà họ Uông có hơn chục người, chủ nhân nhà họ Uông là Uông Hạc đích thân dẫn người đến, ông ta đánh gãy chân bọn tôi, còn làm chúng tôi bị nội thương.
Uống Ngân Long và Uông Hạc còn để lại những lời nói cay độc.
Nói nhất định sẽ không để yên cho chị”
Vừa nói Tôn Hoắc Tầm nhìn Trịnh Mỹ Hồng, không dám nói thêm nữa.
Sắc mặt Trịnh Mỹ Hồng nghiệm lại, nói với Tôn Hoắc Tâm: “Cậu tiếp tục nói đi, tôi đang nghe đây”.
“Chị Hồng.
Những lời tiếp theo thực sự khó nghe, tôi không dám nói.”
Tôn Hoắc Tầm do dự nói.
“Cậu cứ nói không sao hết!”
Trịnh Mỹ Hồng nói.
“Được rồi chị Hồng, vậy tôi sẽ nói sự thật.
Lúc Uông Hạc chuẩn bị đi, ông ta đã hét vào mặt tôi, chửi bới rất khó nghe.
Ông ta còn nói, muốn bắt chị, sau đó sẽ giết chị...”
Tôn Hắc Tự mạnh bạo nói.
Nghe thấy lời này, lông mày của Trịnh Mỹ Hồng dựng ngược lên, vô cùng tức giận..