Hoàng Thiên lạnh lùng khịt mũi một cái, không hề khách khí với Uông Hạc.
Uông Hạc lập tức tức giận đến nỗi cái mũi xếch lên.
Với thân phận của ông ta, có ai dám không lễ phép với ông ta? Bình thường người ta thấy ông ta đều phải lo sợ khom lưng cúi đầu với ông ta.
Ông ta làm mưa làm gió ở thành phố Hải Dương đã quen, bây giờ Uông Hạc nghe thấy Hoàng Thiên mắng ông ta, làm sao ông ta không tức giận cho được.
“Cậu bé ngoan, mày cứ ngông cuồng đi, tao xem mày có thể ngông cuồng đến khi nào!”.
Uông Hạc không cười nữa, tức giận quát.
“Ha ha, chúng ta đừng chơi mồm mép nữa, hiện tại tao chỉ cho mày một con đường, đó chính là thả Tổng giám đốc Trung ra, sau đó để tao đánh mày một trận thì tao sẽ bỏ qua cho mày lần này.”
Hoàng Thiên lạnh lùng cười một tiếng, nói với Uông Hạc.
Uông Hạc có hơi tức giận, nói với Hoàng Thiên: “Thằng nhóc thúi, mày thật dám nghĩ lung tung! Cho dù mày là gia chủ nhà họ Hoàng thì sao? Uông Hạc tạo không sợ mày! Từ khí dám làm ra chuyện này, tạo không sợ cái gì hết!”
“Vậy sao? Hy vọng một lát nữa mày sẽ không hối hận”
Hoàng Thiên trầm giọng nói.
“Người hối hận là mày mới đúng! Hoàng Thiên, bây giờ tạo cho mày một con đường, mày lập tức đưa tay chịu trói, cùng tạo trở về thành phố Hải Dương, tao sẽ không giết mày.”
Uông Hạc lạnh giọng nói.
Lão già này không nhanh không chậm nói, ông ta thật sự muốn mag theo Hoàng Thiên trở về thành phố Hải Dương.
Trước đó bị Hoàng Thiên xử lý một trận khiến cho Uông Hạc rất tức giận, dù thế nào cũng không thể nuốt trôi được cục tức này.
Sau đó con trai của ông ta là Uông Ngân Long đến thành phố Bắc Ninh trả thù Hoàng Thiên, nhưng ngược lại bị rơi vào trong tay Hoàng Thiên, nếu không phải Uông Ngân Long liều mạng nhảy khỏi tòa nhà thì ông ta sợ rằng mạng sống của đứa trẻ này không còn nữa.
Mặc dù đã nhảy lầu chạy nhưng Uông Ngân Long lại bị gãy mất một cái chân, điều này khiến Uông Hạc càng hận Hoàng Thiên hơn.
Uông Hạc muốn đưa Hoàng Thiên về thành phố Hải Dương để dạy dỗ một trận, sau đó xử lý.
Đương hiên, đây chỉ là suy nghĩ của Uông Hạc mà thôi, thậm chí ông ta còn nghĩ đến việc dâng Hoàng Thiên cho gia tộc Migfis để lấy bảy trăm tỷ tiền thưởng.
Hoàng Thiên không muốn lải nhải với Uông Hạc nữa, anh tính toán khoảng cách, nếu lúc này anh xông lên thì tên Uông Hạc kia hẳn là không thể chạy thoát.
Nhưng mà cái lão già Uông Hạc này cũng không bình thường, ong ta biết Hoàng Thiên rất lợi hại cho nên đứng cách xa Hoàng Thiên tận mấy mét.
Lúc này ông ta thấy Hoàng Thiên định ra tay nên vội vàng nói: “Hoàng Thiên, nếu mày dám làm loạn thì tạo lập tức sẽ tiến Trịnh Chính Trung đi gặp Diêm Vương, mày có tin hay không?”
“Chó già họ Uông kia! Mày còn là người ư? Mày còn có tính người ư? Năm đó cha tao giúp đỡ mày như thế nào, không có cha tao thì mày sẽ có được ngày hôm nay sao?”.
Trịnh Mỹ Hồng tức giận mắng.
Vẻ mặt Uông Hạc nhất thời tái xanh, Hoàng Thiên mắng ông ta là chó thì cũng thôi đi, bây giờ đến cả Trịnh Mỹ Hồng cũng mắng ông ta như vậy, điều này khiến ông ta rất tức giận.
“Cái con nhóc chết tiệt kia! Mày còn dám chửi tao, hôm nay mày đừng nghĩ sẽ được tốt đẹp, thuộc hạ của tao sẽ dạy cho mày một bài học!”
Uông Hạc cười để tiện.
Nói xong, Uông Hạc cười lạnh nói với Hoàng Thiên: “Họ Hoàng, mày không chịu giơ tay chịu trói đúng không? Vậy được, bây giờ tao sẽ cho mày xem một tiết mục đặc sắc.
Ngay sau đó, Uông Hạc dùng sức vỗ tay một cái.
Bạn đang đọc truyện mới tại Me truyenhotmoi. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!