Có trọng thưởng tất có người đến, đám thuộc hạ của Uông Hạc nghe xong thì càng trở nên điên cuồng, càng đánh càng hăng, hận không thể nhanh chóng lấy đầu Hoàng Thiên.
Hoàng Thiên dần dần không chống đỡ được nữa, một tay anh phải đỡ Trịnh Mỹ Hồng, tay còn lại thì bị thương, rõ ràng là đã hết sức để chống đỡ rôi.
Hoàng Thiên không cầm nổi gậy sắt strong tay nữa, anh có cảm cây gậy sắt này có thể rơi bất cứ lúc nào.
Mắt thấy Hoàng Thiên đã sắp bị đám người này đánh chết, nhưng đúng vào lúc này, ở bên ngoài có bốn chiếc xe Jeep đang nhanh chóng lao tới.
Xe vừa dừng, có hơn mười đội viên được trang bị vũ trang đầy đủ, dưới sự chỉ huy của một đội viên trẻ tuổi, tất cả ùa vào sân.
Nhìn thấy bộ quần áo rằn ri quen thuộc này, Hoàng Thiên thật sự vừa ngạc nhiên vừa vui mừng.
Mắt thấy sắp bị chơi chết ở chỗ này, không ngờ thuộc hạ của Vũ Thanh
lại tới.
Đây quả thực là từ trên trời giáng xuống, những người này ở đầu chạy tới?
“Tất cả không được nhúc nhích! Ai dám cử động một chút, lập tức xử bắn!”
Người đội viên trẻ tuổi dẫn đầu tay cầm một khẩu súng trường M416, họng súngs màu đen nhắm ngay vào đám côn đồ.
Mười mấy đội viên trong đội của anh ta cũng cầm súng nhắm ngay vào mấy tên kiêu ngạo này.
Đã ai đã từng thấy qua cảnh tượng này? những người thuộc hạ của Uông Hạc chưa từng thấy qua cảnh tượng này.
Không ai dám cử động một chút nào, cả chục khẩu súng đó, đây không phải là chuyện đùa.
Đừng nhìn bọn họ có hơn ba mươi người, cho dù là ba trăm người thì cũng bị dọa thôi.
Uông Hạc cũng rất kinh hãi, ông ta ngơ ngác choáng váng nhìn cảnh tượng này.
Tình huống này là thế nào? Những người này là ai?
Uông Hạc cũng kinh hãi không thôi, không biết mấy người này có thân phận gì.
Lúc này người đội viên dẫn đầu quát: “Tất cả vòng hai tay ra ôm đầu, ngồi xổm xuống đất.”
Tiếng quát này rất có hiệu quả, thuộc hạ của Uông Hạc từng người hùng người vất vũ khí xuống, ngoan ngoãn ngồi xổm xuống.
“Cậu Thiên, anh có thể tới đây”
Đội viên trẻ tuổi rất cung kính nói với Hoàng Thiên.
Hoàng Thiên không nói gì, đỡ Trịnh Mỹ Hồng đang bị thương đi ra khỏi đám người.
Nhìn thấy Hoàng Thiên quyết chiến với mấy chục người, vẻ mặt của các đội viên đều tràn đầy kính nể.
Những đội viên này đều sùng bái anh hùng, theo bọn họ nghĩ, Hoàng Thiên có thể một mình chiến đấu chống lại hơn ba mươi người, đây là một hành động của anh hùng.
“Cậu Thiên, tôi là Thanh Lang, là người ngài Vũ Thanh phái tớ để cứu viện anh!”
Đội viên trẻ tuổi đi đến trước mặt Hoàng Thiên, nghiêm túc chào, báo cáo với Hoàng Thiên.
Hoàng Thiên khẽ gật đầu, nói với Thanh Lang: “Mọi người không bị theo dõi à?"
Đây là chuyện Hoàng Thiên rất khó hiểu, bởi vì sau khi Lã Việt đi cùng anh ra khỏi thành phố Bắc Ninh thì luôn bị người của Uông Hạc theo dõi.
Với tính cách gian xảo và thận trọng của Uông Hạc, chắc chắn ông ta sẽ để người theo dõi ở xung quanh biệt thự của Trịnh Chính Trung, như vậy thì tại sao nhóm của Thanh Lang lại không bị thuộc hạ của Uông Hạc phát hiện?
Thanh Lang thấy Hoàng Thiên hỏi vậy thì mỉm cười, nói: “Cậu Thiên, có theo dõi nhưng đã bị chúng tôi đuổi hết đi rồi.”
Lên google tìm kiếm từ khóa metruyenH0tMoi để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!