Nếu không, sau khi đi vào vùng núi tuyết, rất dễ bị mất phương hướng và có thể bị mắc kẹt bên trong.
Mọi thứ đã được chuẩn bị chu đáo, cả bốn người Hoàng Thiên tiến vào vùng núi tuyết bao
la rộng lớn.
Nơi này căn bản là không có con đường núi nào, quanh năm không thấy có ai đi đến đây, chỉ đơn giản là một nơi hoang vu vắng vẻ.
Vì mặc nhiều đồ giữ ẩm nên đi lại khá nặng nề. Cộng thêm phải đem theo trang bị nên Hoàng Thiên vẫn có chút không thoải mái.
Nhưng Vũ Thanh và hai người còn lại vẫn thấy bình thường, bọn họ đã từng trải qua không ít lần ở trong tình huống khắc nghiệt thế này.
"Cậu chủ, vẫn ổn chứ? Còn kiên trì được nữa không?"
Vũ Thanh cười hỏi Hoàng Thiên ở bên cạnh.
"Không sao, tôi có thể chịu được."
Hoàng Thiên cười trả lời Vũ Thanh.
"Cứ hướng về phía trước mà đi, cẩn thận một chút, đừng lớn tiếng nói chuyện, càng không được ho, nếu không tuyết trên đầu chúng ta rất dễ phát sinh sạt lở."
Vũ Thanh nghiêm túc nhắc nhở Hoàng Thiên.
Hoàng Thiên nhìn lên, thấy trên đỉnh núi có hàng vạn tấn tuyết, rất hãi hùng, đó đúng là một quả bom hẹn giờ.
Nhìn súng của ba người Vũ Thanh mang theo, Hoàng Thiên không khỏi lắc đầu, trong môi trường này, khẩu súng quả thật không có tác dụng quá nhiều, trừ phi muốn đồng quy vu tận, nếu không thì tuyệt đối không dám bắn. Một trăm phần trăm sẽ gây ra một trận tuyết lở và chôn sống tất cả ở đây.
Bốn người tiếp tục đi về phía trước, Vũ Thanh vừa đi bộ vừa nhìn máy định vị để xác định vị trí của đám tên châu Âu kia.
Tìm được một người châu Âu, thì những người châu Âu còn lại sẽ đã tìm được hết thôi, bây giờ Vũ Thanh và Hoàng Thiên có thể xác định được một điều, đó là tên châu Âu được thả ra đã gia nhập đồng bọn của mình rồi.
Nếu không, tên châu Âu này sẽ không bao giờ đi sâu vào vùng núi tuyết, một mình bước vào vùng núi tuyết thì chẳng khác gì đi tìm cái chết.
"Chúng ta còn cách tên đàn ông châu Âu đó bao xa nữa vậy?".
Hoàng Thiên hỏi Vũ Thanh, hiện tại anh đã cảm thấy hơi mệt, bởi vì đã đi trên núi tuyết hơn. một giờ đồng hồ rồi, sắc trời cũng đã tổi.
May mắn thay, đêm nay ảnh trăng sáng, chất lượng không khí ở đây tốt cho nên ánh trăng chiếu vào lớp tuyết trắng phủ trên núi sáng bừng.
"Vẫn còn khoảng một cây số nữa, và với tốc độ hiện tại, sẽ mất khoảng một giờ nữa mới đuổi kịp bọn chúng."
Vũ Thanh ước tính một chút.
"Hãy ăn chút gì đó trước, bổ sung thể lực, sau đó sốc lại tinh thần đuổi bắt bọn chúng."
Hoàng Thiên nói.
Vũ Thanh bọn họ cũng có chút đói bụng, lúc này Vũ Thanh mới dừng lại, mở ba lô ra lấy bánh quy nén và nước khoáng, bắt đầu ăn.
Bánh nén này là thứ đồ ăn ngon, dễ mang đi, hơn nữa lấp bụng rất nhanh, trong những kiểu tình huống thế này nhất định phải đem theo loại bánh này mới được.
Bốn người đã ăn xong, cũng đã nghỉ ngơi kha khá rồi, vì vậy tiếp tục lên đường.
Lúc này bọn họ đi vào trong một thung lũng chứ không leo lên đỉnh núi, bởi vì máy theo dõi cho thấy vị trí của tên châu Âu là trong thung lũng này.
Đây là một ngọn núi tuyết khác ở sát bên lề đường nhất. Ngay cả khi anh ta muốn rời khỏi núi tuyết, thì có thể rời đi một cách dễ dàng.
Hoàng Thiên phân tích, đám người châu Âu này chỉ tạm thời tránh xa phong ba hai ngày, ẩn náu trong vùng núi tuyết này bốn năm ngày, sau đó chờ cơ hội trở về thành phố Bắc Ninh để hành động.
Nhóm cặn bã này đã không còn cơ hội đó nữa rồi, Hoàng Thiên cũng tuyệt đối không cho phép nhóm cặn bã này làm ra chuyện gì nữa.
Bạn đang đọc truyện mới tại Me truyenhotmoi. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!