Nhìn thấy ánh sáng, mọi người có cảm giác như nhìn thấy cánh cổng nối với thế giới bên ngoài, tức là có thể thoát cảnh khốn khổ rồi.
Sao họ có thể không đặc biệt phấn khích chứ? Tính toán khoảng cách, chắc chắn đã
rời khỏi phạm vi núi tuyết rồi.
"Cậu chủ, chắc hẳn phía trước nối liền với hồ nước bên ngoài. Chúng ta nghĩ cách ra đấy, trước tiên xuống dòng sông ngầm dưới đất, hít sâu một hơi để bơi ra ngoài, sau khi tới hồ nước lại bơi lên bờ, thế là thoát được"
Vũ Thanh nói với Hoàng Thiên.
Hoàng Thiên nghe xong bèn gật đầu. Xem ra cũng chỉ có thể làm vậy, đường nước ngầm là cánh cổng duy nhất nối liền với thế giới bên ngoài.
“Chuẩn bị xuống nước”
Lúc này Hoàng Thiên nói.
Vũ Thanh cũng đang có ý này, nếu đã thấy được hy vọng thì phải thử một chút, dù sao cũng đỡ hơn là chết ở đây.
Ưng Đen và Cóc Đen cũng đều chuẩn bị sẵn sàng, đối với bọn họ mà nói chuyến đi ra biên giới phía Bắc Lần này là một thử thách, quá nguy hiểm.
So với các nhiệm vụ trước, nhiệm vụ lần này quá đặc biệt và nguy hiểm, bọn họ gặp hai sinh vật lạ chưa từng thấy bao giờ, đây chính là chuyện nằm mơ cũng không nghĩ tới.
Vũ Thanh cũng như thế, trước đây anh ta chưa từng nghĩ sẽ có ngày mình sẽ gặp phải chuyện quái dị như vậy.
Bây giờ có suy nghĩ nhiều hơn nữa cũng vô ích, ở cái không gian dưới lòng đất quái dị này, chỉ có thể liều mạng chạy thôi.
“Cậu chủ, tôi đi xuống trước, tây cậu chủ không có vấn đề gì chứ?”
Vũ Thanh rất lo lắng nhìn vết thương ở tay Hoàng Thiên, hỏi.
Hoàng Thiên nhìn xuống tay mình, cánh tay vẫn còn đang chảy chất lỏng màu xanh biếc, khiến anh nhìn cũng cảm thấy kinh ngạc.
Thật sự là quá kỳ lạ đáng sợ, trong cơ thể anh chảy ra máu màu này, không phải là anh cũng bị biến dị luôn đấy chứ?
Như vậy thì không bằng chết quách luôn đi cho xong, đỡ hơn là trở thành thứ người
không ra người, quỷ không ra quỷ.
“Tôi không sao, rời khỏi chỗ quỷ quái này rồi lại nói”
Hoàng Thiên trầm giọng nói, vẻ mặt rất là nghiêm túc.
Có thể không nghiêm túc sao, anh không biết mình có thể cầm cự được bao lâu nữa, trái tim của Hoàng Thiên cũng gần như quen rồi.
Vũ Thanh không nói gì nữa, chuẩn bị xuống nước, nhảy vào mạch nước ngầm.
Hoàng Thiên nhìn về phía Fini đang ở ngay bên cạnh, ấn tượng của anh về cô gái này đã hoàn toàn thay đổi.
Anh không còn xem cô ta như là kẻ địch nữa, hơn nữa vừa nãy cô gái này đã cứu Hoàng Thiên, Hoàng Thiên vẫn luôn ghi nhớ trong lòng.
“Tay của cô không sao chứ? Đau không?”
Hoàng Thiên hỏi Fini.
Gương mặt Fini tràn đầy chán nản và bất lực, trong lòng cô ta đang lo lắng.
Trước đó cả hai cánh tay cô ta đều bị thương, bị xước da nhiều chỗ, bây giờ cánh tay lại còn bị quái vật cắn bị thương, chảy ra chất lỏng màu xanh biếc buồn nôn, Fini có cảm
giác nhân sinh không còn gì nuối tiếc.
“Cậu Thiên, vết thương trên tay tôi và anh đều giống nhau, đương nhiên là rất đau”
Fini nhíu mày nói với Hoàng Thiên.
Hoàng Thiên khẽ thở dài một tiếng, cánh tay anh vô cùng đau nhức, chỉ là anh rất giỏi nhịn đau, từ đầu đến cuối không có nên một tiếng.
Nhưng Fini lại đau đến mức thỉnh thoảng lại kêu đau vài tiếng, cô ta thật sự là không chịu nổi.
“Hai cánh tay của cô đều bị thương, vết thương còn nặng hơn cả tôi, nếu như đau thì cứ kêu ra đi, không có ai cười cô cả.”
Hoàng Thiên khuyên Fini.
“Tôi đã biết, cảm ơn cậu Thiên”
Fini nhìn Hoàng Thiên đầy cảm kích.
Lên google tìm kiếm từ khóa metruyen_hot_moi để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!