Cơm canh đã nấu xong, Fini bưng thức ăn lên, ông lão ngồi ăn cơm cùng Hoàng Thiên và Fini.
Nói là ngồi ăn cơm cùng. Nhưng ông lão lại nuốt không trôi được tí gì, ông lo lắng sợ hãi, sao có thể ăn nổi chứ?
Bất luận là Hoàng Thiên và Fini có khuyên như thế nào, ông lão cũng không ăn gì
cả, cuối cùng Hoàng Thiên và Fini cũng hết cách, hai người đành phải ăn cơm.
Đói là người rồi, ăn cái gì cũng ngon, huống hồ món cá hầm của ông lão rất tuyệt, ngon chết người.
Fini vẫn luôn ăn món Tây, cô ấy rất ít ăn những các món giống như món ăn Việt
Nam như thế này.
Có lẽ là do quá đói bụng, Fini thấy rằng bữa cơm này là bữa ăn ngon nhất kể từ
khi cô ấy sinh ra.
“Thật sự quá ngon, món ăn Việt Nam của các anh ngon quá.”
Fini cảm thán với Hoàng Thiên.
Hoàng Thiên nhìn cô ấy, mỉm cười nói: “Ngon thì ăn thêm chút nữa đi.”
“Ừm”
Fini gật đầu, ăn no căng cả bụng.
Hoàng Thiên cũng ăn no nê, bụng không cồn cào, cả người thoải mái dễ chịu hơn nhiều.
Đồ của hai người cũng sắp khô rồi, lúc này trò chuyện với ông lão.
“Bác ơi, nhà bác chỉ có hai người là bác và con trai thôi sao?”
Lúc này Hoàng Thiên hỏi ông lão giống như đang tán gẫu chuyện thường ngày
trong nhà.
“Đúng vậy, vợ tôi đã mất mấy năm trước, chỉ còn lại tôi và con trai. Nhưng thằng con này của tôi thật đáng thất vọng, đam mê cờ bạc thành thói, cả ngày không làm cái gì đàng hoàng, tôi rầu sắp chết rồi.”
Ông lão thở dài tuyệt vọng nói, nhắc đến đứa con trai đáng thất vọng này, ông cảm thấy rất mất mặt.
“Bác ơi đừng buồn bã quá, nhiễm phải thói xấu cờ bạc này. Thật sự rất khó dứt ra
được.”
Hoàng Thiên nói với ông lão.
“Đúng vậy, tôi thật sự hy vọng chưa từng sinh ra đứa con này, bây giờ cũng sẽ không cần buồn phiền như vậy?
Ông lão bất lực nói.
Hoàng Thiên đang trò chuyện cùng ông lão, nhưng vào lúc này, ngoài sân có tiếng động. Một đám người ầm ĩ, còn có người mắng chửi, từ tiếng bước chân đoán được, ít nhất có sáu bảy người xông vào sân.
Ông lão vừa nghe thấy tiếng động liền lập tức đứng dậy, sợ đến nỗi mặt trắng
toát.
“Chàng trai, tôi khuyên như thế nào cậu cũng không chịu dẫn người yêu đi, bây
giờ phiền phức to rồi!”
Ông lão vô cùng sợ hãi, trách móc Hoàng Thiên
Hoàng Thiên sớm đã đoán trước được, Lâm Ngư Hải sẽ không chịu ăn đánh khơi khơi, sẽ phải quay lại báo thù.
Nhưng đối với Hoàng Thiên mà nói, căn bản cũng không phải là chuyện gì lớn.
Cho dù Lâm Ngư Hải không quay lại, Hoàng Thiên cũng sẽ đợi, nhất định phải
giúp ông lão dạy dỗ thằng con bất hiếu này.
Không cần Hoàng Thiên phải ra ngoài xem thử, lúc này sáu tên thanh niên đã xông thẳng vào nhà.
Tên đầu tiên xông vào chính là Lâm Ngư Hải, phía sau gã, là năm tên đàn ông tướng mạo khó coi.
Nhìn vẻ ngoài không phải là người tốt, năm tên này cũng không khác gì Lâm Ngư Hải, đều là vẻ mặt lưu manh.
“Anh Ba, chính là thằng nhóc này đánh em”
Bạn đang đọc truyện mới tại me truyenhotmoi .com. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!