Lúc này Lâm Ngư Hải chỉ tay về phía hơn ba mươi lăm triệu đang bày trên giường, mắt nhìn chằm chằm vào đó, vô cùng phấn khích.
Đó là ba mươi lăm triệu bị ướt của Hoàng Thiên đang được bày trên giường để hong khô, lúc này đã bị Lâm Ngư Hải nhìn thấy.
Phi Ba nhìn theo hướng tay của Lâm Ngư Hải. Mắt gã cũng trở nên sáng rỡ.
Đây là tiền thật đó, tờ năm trăm ngàn nhiều như vậy, quả là cám dỗ.
“Hê hê, nhóc con cũng hiểu chuyện đó, sợ bị ăn đòn nên đã chuẩn bị tiền sẵn rồi.
Tao xem thử đủ bảy mươi triệu hay chưa?”
Phi Ba tham lam cười lớn, bèn qua đó muốn cướp tiền đi.
+
“Muốn lấy tiền cũng được nhưng mày phải nghe tao dạy dỗ trước đã.”
Lúc này Hoàng Thiên túm Phi Ba lại, cười lạnh nói.
Phi Ba lập tức trừng mắt, tức giận nói: “Nghe mày dạy bảo? Tên nhóc này muốn tìm đường chết sao?”
“Anh Ba, đâm nó! Em bắt vợ nó lại trước, cô vợ nước ngoài này cũng không tốt
đẹp gì!”
Lâm Ngư Hải xúi giục Phi Ba, sau đó tên này vội vã đi về phía Fini.
Tên nhóc Lâm Ngư Hải này, sở dĩ tìm bè lũ Phi Ba chính là để báo thù Hoàng
Thiên.
Ngoài ra, điều quan trọng nhất là, Lâm Ngư Hải nhớ nhung Fini, tên nhóc này kể từ lúc nhìn thấy vẻ ngoài lộng lẫy của Fini đã vò đầu bứt tai, lúc nào không nghĩ đến cô gái ngoại quốc này sẽ khó chịu biết bao nhiêu.
Tên gấp gáp này chạy đến trước mặt Fini, trí nhớ của Lâm Ngư Hải e là không
được tốt lắm, đã quên chuyện trước đó Fini đánh gã sái cả quai hàm như thế nào rồi.
“Hê hê. Cô em thật xinh đẹp, thích chỗ này của tụi anh không? Nơi này non xanh nước biếc, hay sống cùng anh luôn đi”
Lâm Ngư Hải cười bỉ ổi, vươn tay muốn bắt lấy cánh tay của Fini.
Fini cũng không phải đèn cạn dầu, trước đó cô ta đã thấy tên Lâm Ngư Hải rất phiền, nhưng bởi vì Lâm Ngư Hải là con trai của ông Lữ nên cô ấy mới ra tay còn lưu tình, chỉ cho gã hai cái bạt tai.
Thấy Lâm Ngư Hải lại láo xược như vậy, lửa giận của Fini dâng trào lên, đột ngột giơ chân đá mạnh vào bụng Lâm Ngư Hải.
Bich!
“Ai da đậu má!”
Lâm Ngư Hải kêu đau, thụt lùi ra sau rất xa, suýt chút nữa ngã lăn ra đất.
Khó khăn lắm mới đứng vững được, Lâm Ngư Hải mặt đỏ bừng, cổ nổi gân xanh, gã cảm thấy đã bị mất mặt trước mặt đảm đồng bọn. Sau này còn giả vờ kiểu gì nữa đây?
Lần này Lâm Ngư Hải thật sự tức giận, trừng mắt nhìn Fini gào lên: “Đậu má, con
nhỏ đáng ghét, cho mày thể diện thì không muốn, cứ muốn ông đây động chân động tay phải không?”
Vừa mắng Lâm Ngư Hải vừa vớ lấy một cái ghế đẩu, xông về phía Fini.
Rầm.
Tên này mới chạy vài bước đã bị Hoàng Thiên gạt chân, ngã sõng soài ra đất,
Bạn đang đọc truyện mới tại metruyenhotmoi . Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!