Hoàng Thiên cũng không có giải thích quá Lâm Hán, ngẫm lại liền hỏi: “Ông chú, nếu như bị loại quái vật kia cắn, thân thể có biến hóa không? Tại sao máu của tôi có thể biến thành màu xanh?"
Ông lão họ Lâm vừa khóc vừa lau nước mắt sau khi nghe Hoàng Thiên nói.
Nhìn thấy Lâm Hán khóc, Hoàng Thiên có dự cảm không lành.
"Ông chú ý của ông chủ là? Chẳng lẽ sau khi máu biến thành màu xanh lá cây cũng không có cách nào cứu chữa?"
Hoàng Thiên vẫn là khá thông minh, anh đoán được Lâm Hán hẳn là vì anh mà khóc, anh thật sự có thể sắp chết.
"Người thanh niên, người tốt thường không sống được bao lâu, thật quá bất công. Cậu đúng là một thanh niên tốt, mới ngoài hai mươi tuổi đi tới sống Hoàng Tuyền, lão già ta cảm thấy không thoải mái."
ông già họ Lâm nói xong không giấu được mặt bật khóc.
Điều này......
Tim Hoàng Thiên hoàn toàn lạnh, xem ra anh đã đoán đúng, anh quả thực sắp ngủm rồi.
"Chẳng lẽ không có cách cứu chữa sao?"
Hoàng Thiên bất đắc dĩ hỏi, anh nghĩ đến vợ của anh là Lâm Ngọc An, lại nghĩ đến hai đứa con dễ thương của mình, sao anh có thể cam tâm rời bỏ thế giới này?
Lâm Hán lau nước mắt và đến chỗ của Hoàng Thiên, ông nói: "Có một vài ngư dân trong làng chúng tôi đi đánh cá ở hồ đó và bị quái vật tấn công. Than ôi, một số bị nuốt sống, và một số bị cắn. Những người chạy trốn trở về sau khi bị thương, tất cả đều chết trong vòng ba ngày."
"Nhóc con, muốn sống sót cũng không phải hoàn toàn bất lực, nhưng nếu nói lời
này, cũng xem như chưa từng nói..."
Hoàng Thiên nhìn Lâm Hán, trong lòng vừa động, nghe ý tứ trong lời nói của Lâm Hán, anh biết có cách cứu chữa.
“Ông chú, nói cho con biết, hy vọng vẫn tốt hơn là chờ chết"
Hoàng Thiên nhanh chóng nói.
"Được rồi, tôi sẽ nói. Sau khi bị yêu quái cắn, máu chuyển sang màu xanh. Kỳ thực đây là bởi vì tà độc. Để chữa khỏi tà độc này, y học bình thường không có khả năng,
thực ra mà nói, đó cũng không hẳn hoàn toàn là một căn bệnh thật sự"
"Ngày xưa có một phù thủy chuyên về tà thuật đã đến làng trước đó, anh ta đi ngang qua đây thì phát hiện trong làng có một người bị trúng độc của quái vật nên người đó đã được chữa lành"
Lâm Hản giới thiệu với Hoàng Thiên.
Hoàng Thiên nghe vậy mới sảng khoái, vội hỏi: "Tên phù thủy kia, nhà anh ta sống đâu, ông chú có biết không?"
"Tôi chỉ nghe nói quê hương anh ta ở Phương Tây, bọn họ có tài phù thủy, anh ta là một trong số đó. Nhưng tôi nói rồi cũng như chưa có nói, Phương Tây xa lắm, nhanh tới cũng tốn mất một hai ngày, đã thế Phương Tây rộng lớn lắm. Cậu phải đi đâu để tìm một phù thủy biết cách giải độc chứ? Dù có tìm được người ta cũng không chắc có thể cứu cậu. Hơn nữa, thời gian đã quá muộn, bởi vậy chàng trai trẻ, thật sự rất khó để sống sót."
Lâm Hán ăn nói rất thẳng thắn, tuy lời nói không dễ chịu. Nhưng nó cũng đúng.
Hoàng Thiên nghe nói vậy, trong lòng thật sự rối tung.
Lời nhận xét của Lâm Hán tuy có chút điểm cấu nhưng cũng là sự thật, bọn họ đã trúng độc của quái vật này rồi. Chỉ còn sống ba ngày, hiện tại đã qua nửa ngày.
Lên google tìm kiếm từ khóa metruyen_hot_moi để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!