Nhìn thấy tình trạng của Hoàng Thiên suy yếu đến như vậy, vẫn còn oai phong lẫm liệt đến thế, Phi Ba bị dọa đến mức suýt tiểu ra quần rồi.
Anh ta vội vàng bò đến dưới dân của Hoàng Thiên, quỳ xuống ở trước mặt Hoàng Thiên, trông thành thành thật thật, ở đâu còn dáng vẻ hưng hắn của lúc trước nữa?
Hoàng Thiên nhìn Phi Ba đang ở trước mặt, thật sự tức giận đến sôi gan.
Lâm Hán, một ông lão tốt bụng đến như vậy, thật thà chất phác và lương thiện
đến như thế, vậy mà lại bị Phi Ba đánh thành dáng vẻ như vậy.
Loại người không hề có tính người này. Không hề xứng đáng được sống ở trên
thế giới này.
“Đại ca đại ca, tha cho tôi một mạng đi, tôi cũng là quá tức giận nên mới làm ra chuyện dại dột, anh đừng có giết tôi”
Phi Ba đau khổ mà cầu xin Hoàng Thiên với giọng điệu run rẩy.
Thế nhưng anh ta đã nghĩ nhiều rồi, bây giờ Hoàng Thiên, đã muốn giết người rồi.
Không thể sai càng thêm sai nữa, lúc trước nên giết chết Phi Ba mới đúng, Lâm Hán cũng sẽ không chịu đựng nhiều sự đau đớn đến như vậy.
“Bây giờ anh có nói gì đi nữa thì cũng đã muộn rồi, chuẩn bị chịu chết đi.” Hoàng Thiên nói với giọng điệu lạnh lùng.
“Đừng mà, đại ca, tôi tự chặt đứt một cánh tay để chuộc tội có được không? Tôi
sẽ chăm sóc ông chú đến cuối đời, sau này tôi chính là con ruột của ông ấy”
Phi Ba cũng không biết nên nói điều gì mới đúng, chỉ nghĩ rằng Hoàng Thiên có thể tha chết cho anh ta.
Nhưng mà đúng như những điều Hoàng Thiên vừa nói, tất cả mọi chuyện đều đã
muộn rồi.
“Giết anh ta đi.”
Hoàng Thiên bỗng nhiên lạnh lùng nói.
Vũ Thanh không nói thêm lời nào. Từ sau lưng rút ra một khẩu súng lục.
Lúc trước súng trường của anh ta và Ưng Đen Cóc Đen, đều đã bị rơi mất ở trong hồ, chìm xuống đáy hồ rồi.
Thế nhưng khẩu súng lục này, lại không hề bị mất, cũng không bị hỏng do thẩm nước.
Nhìn thấy Vũ Thanh rút súng ra, Phi Ba bị dọa đến trợn trắng con mắt, suýt nữa là ngất đi.
Đừng nhìn bình thường anh ta ngang ngược tàn nhẫn như vậy, nhưng mà anh ta
cũng sợ chết đấy, giống hệt như rất nhiều tên lưu manh côn đồ vậy, kẻ yếu thì bắt nạt, kẻ mạnh lại sợ. Bọn họ cũng tương đối sợ chết.
Gặp phải Hoàng Thiên, cũng xem như Phi Ba bị giày vò đến xong đời rồi.
“Đừng mà, đại ca đừng giết tôi, tôi...”
Pằng!
Phi Ba còn đang kêu la, tiếng súng đã vang lên rồi.
Viên đạn một phát ghim vào trong đầu của Phi Ba, kết thúc một đời của cái tên tàn nhẫn độc ác này.
Rầm.
Thi thể của Phi Ba ngã ở trong sân.
Đây đây đây......
Bốn đàn em của Phi Ba đều sững người, sắc mặt của từng người một đều trắng bệch tái nhợt, đôi mắt đều trợn tròn cả lên, đầy vẻ kinh hoàng.
Lâm Hán cũng cảm thấy vô cùng sợ hãi, ông ấy đã sống lâu đến như vậy, có khi nào thấy qua cảnh tượng này chứ?
Bạn đang đọc truyện mới tại metruyenhotmoi . Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!