Hoàng Thiên ừ một tiếng, coi như là thầm chấp nhận.
Trong lòng Hạ Khôn khẽ động, nhanh chóng cúi đầu trước Hoàng Thiên.
Khi nhìn thấy điều này, hai mươi ba mươi người đến trong sân đều cùng nhau cúi đầu và tỏ ra rất kính trọng Hoàng Thiên.
Khoảng hơn trăm người ở bên ngoài cũng nhìn vào sân, muốn xem phong thái của người đứng đầu nhà họ Hoàng.
Nhìn thấy điều này, Điềm Ny hoàn toàn sững sờ, lúc này cô mới biết, những người này không phải ở đây để đối phó với Hoàng Thiên, mà là để giúp đỡ.
Và tất cả đều cúi đầu trước Hoàng Thiên, dáng vẻ kính nể, đơn giản là không thể tin được.
Anh trai này, anh là ai?
Điềm Ny mở miệng nhỏ nhìn Hoàng Thiên ngây người, không nói nên lời.
Fini tuy nói biết Hoàng Thiên là người không bình thường, nhưng không ngờ Hoàng Thiên lại có bối cảnh như vậy.
Hơn một trăm người này đều đến vì Hoàng Thiên, thật là khủng khiếp.
Nếu là ở thành phố Bắc Ninh thì cũng không có gì ngạc nhiên vì Hoàng Thiên đã sống ở đó từ rất lâu.
Nhưng đây là phương Tây, Hoàng Thiên có thể huy động được nhiều người như vậy ở đây, thật là không thể tưởng tượng được.
Fini cũng bị sốc, cô hít một hơi dài và cuối cùng cũng thả lỏng.
Theo Hoàng Thiên xem ra là đúng.
Fini đang suy nghĩ lung tung.
Cao Chí Viễn đó, cũng như hàng chục người của hắn, đã chết lặng.
Vừa rồi còn dựa vào đông người thế mạnh mà ra uy, vô cùng đắc ý, hiện tại liền bị vây quanh.
Những người của Hoàng Thiên quá nhiều, một mảng đồng nghìn nghịt, đơn giản là quá nguy hiểm.
"Cậu chủ, xử lý những người này như thế nào?"
Hạ Khôn cẩn thận hỏi Hoàng Thiên xin chỉ dẫn, không biết Câu chủ sẽ đổi với đám cặn bã này như thế nào.
Hoàng Thiên nghiến răng, thật sự là hổ xuống đồng bằng bị một con chó bắt nạt, trước đây Cao Chí Viễn này đã đắc ý quá lâu rồi!
"Người anh em này rốt cuộc có lai lịch gì vậy chứ..."
Cao Chí Viễn lắp bắp hỏi một câu hỏi trước khi Hoàng Thiên ra lệnh.
Hắn ta thực sự sợ rằng Hoàng Thiên ra lệnh một tiếng, hơn một trăm người này sẽ cùng lên làm thịt hắn.
Một người cũng có thể giết hắn ta.
“Chát!”
Hạ Khôn vội vàng chạy tới, cho Cao Chí Viễn một cái bạt tại: "Mày là cái quái gì vậy? Lại dám gọi Cậu chủ nhà chúng ta là anh em, mày có xứng không?"
"Đúng, đúng, tôi không xứng, tôi không xứng, vừa rồi tôi chỉ lỡ lời"
Cao Chí Viễn bị đánh, một chút tức giận cũng không có mà gật đầu đồng ý.
Bang bang bang bang ...
Trong cơn tức giận của Hạ Khôn, hàng chục cú đấm đã giáng vào mặt Cao Chí Viễn, đánh thẳng tay Cao Chí Viễn.
"Đừng đánh, đừng đánh, ông lớn tha cho tôi."
Cao Chí Viễn ôm chặt đầu, hết lần này đến lần khác cầu xin lòng thương xót.
Nhìn thấy loại người này, cơn giận của Hoàng Thiên càng thêm lớn.
Tên cặn bã này thật là mềm yếu thì ăn hiếp, cứng rắn thì sợ hãi, lúc này mới bắt đầu giả làm vẻ đáng thương.
"Nói đi, mày là ai? Tại sao ở chỗ này lại làm phiền Cậu chủ nhà chúng ta?"
Hạ Khôn vừa hỏi Cao Chí Viễn vừa đánh đập.
Cao Chí Viễn bị đánh đến choáng váng, hắn không dám đánh lại, nếu đánh lại sẽ bị đánh càng kinh khủng.
Bây giờ hắn mới tiếc đứt ruột, nếu biết vị này có lại lịch kinh khủng như thế, lúc trước không nên làm xằng làm bậy.
"Tôi, tôi tên là Cao Chí Viễn, đến từ một thị trấn gần đây. Tôi có chút hiểu lầm với Cậu chủ của anh, xin hãy thứ lỗi cho tôi."
Cái miệng của Cao Chí Viễn thật biết nói chuyện, lúc này vừa bị đánh vừa giải thích.
"Hiểu lầm nhỏ? Địt mẹ mày!"
Hạ Khôn nhặt một viên gạch và đập nó vào đầu Cao Chí Viễn.
Trong một tích tắc, Cao Chí Viễn tru lên một tiếng như tiếng sói, đầu chảy máu.
“Bụp.”
Hạ Khôn lại đá vào người Cao Chí Viễn bằng một cú đá mạnh.
Anh vừa ra tay, tất cả những người ở trong sân bắt đầu tấn công Tôn Nhị Hổ và người đàn ông xăm trổ, tất cả đều bị đánh tơi tả.
Bạn đang đọc truyện mới tại Metruyen HotMoi. Vào google gõ: Metruyen HotMoi để vào nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!