"Vâng!"
Mọi người đồng thanh, cả chục người xông vào mang theo cả chục thanh sắt.
Nhìn vào sân đã có tiếng nói khóc, tiếng ma hú, tiếng xương gãy cộng với tiếng khóc gọi mẹ thật hỗn độn.
Cả chục người, gần ba mươi chân đều bị gãy trong vòng chưa đầy một phút.
Cao Chí Viễn và người của hắn ta, như những con chó chết, ngã xuống đất và không thể gượng dậy được nữa.
Đau đớn đến mức những người này cuối cùng cũng biết mình đã chọc tức một kẻ khủng khiếp như thế nào.
Fini đã rất sốc khi nhìn thấy điều này, mặc dù cô khá sợ cảnh tượng như vậy, nhưng cô lại cảm thấy vô cùng hả giận.
Trước đây Cao Chí Viễn và những người khác kiêu ngạo như thế nào? Qúa là khinh người rồi.
Tất cả đều bị gãy chân, Hoàng Thiên ra lệnh một cái lại đạt được hiệu quả như
vậy. Thật lợi hại.
Fini nghĩ thầm, tâm trạng của cô lúc này giống như mở ra hai cánh cửa.
Điềm Ny thì không cần phải nói, từ bé đến lớn cô ấy chưa bao giờ nhìn thấy cảnh
tượng như vậy ..
Cao Chí Viễn luôn là cơn ác mộng của cô, đúng là nhân ngoại hữu nhân thiện ngoại hữu thiên.
Cô thực sự không ngờ rằng Cao Chí Viễn sẽ có một ngày như vậy.
Điềm Ny đang suy nghĩ về điều đó, cô nhìn chằm chằm vào tất cả những điều này một cách vô hồn, trái tim cổ gần như muốn trào ra khỏi cổ họng.
Bà cụ Lam càng thế. Bà ấy thậm chí còn không dám nhìn lại.
Ông cụ Ngưu cũng vậy, đứng sang một bên hút tẩu, đoán ra thân phận của Hoàng Thiên.
"Cậu chủ, nhìn ngài rất không tốt."
Hạ Khôn bước tới, lo lắng hỏi và châm thuốc cho Hoàng Thiên.
Hoàng Thiên hít hai hơi. Sau khi ho khan vài tiếng, anh nói: "Đưa những người này
đi."
"Vâng, Cậu chủ"
Hạ Khôn vội vàng đồng ý, và để thuộc hạ chở Cao Chí Viễn và nhóm của hắn ta
lên xe thương vụ.
"Cậu chủ, ngài đi xe của tôi."
Hạ Khôn nói với Hoàng Thiên.
Hoàng Thiên gật đầu, anh nhìn lại Điềm Ny và bà cụ Lam, sau đó nói với Hạ Khôn: "Anh có tiền không?"
"Tôi có mang theo, hơn ba mươi lăm triệu tiền mặt"
Hạ Khôn nói nhanh, sau đó lấy tiền ra đưa cho Hoàng Thiên.
"Đưa tiền cho hai mẹ con này giúp tôi."
Hoàng Thiện ra lệnh cho Hạ Khôn.
"Vâng."
Hạ Khôn gật đầu đồng ý, và không thể không liếc nhìn bà cụ Lam và Điềm Ny một cách cẩn thận, và lưu ý đến vẻ ngoài của họ.
Làm sao Hạ Khôn có thể không quan tâm đến những gì Hoàng Thiên đã ra lệnh? Ông ta là người ăn cơm nhà họ Hoàng đấy.
"Em gái, em cầm tiền trước đi, mấy ngày nữa sẽ có người đưa tiền cho em, nếu em không muốn sống ở đây thì nói người đưa tiền cho em, họ sẽ đón mẹ con em rời khỏi đây" "
Hoàng Thiên đã đưa cho Điềm Ny hơn ba mươi lăm triệu đồng và dặn dò cô.
Điềm Ny bị sốc, cô nhận được hơn ba mươi lăm triệu từ Hoàng Thiên, cô hoàn
toàn há hốc mồm.
Ở ngôi làng miền núi nhỏ này, cô rất nghèo, trước đây cô chưa từng thấy nhiều tiền như vậy.
"Anh à, nhiều quá, em, em không dám..."
Điềm Ny nói.
"Cầm lấy, trong đời ai cũng cần tiền. Đây chỉ là một phần nhỏ, sớm muộn gì cũng có người cho em nhiều tiền hơn."
Hoàng Thiên cười nói với Điềm Ny.
Điềm Ny không thể tin rằng tất cả những điều này là sự thật, cô nhìn mẹ mình.
Bà cụ Lam không dám thu nhiều tiền như vậy, đối với bà hơn ba mươi lăm triệu là quá nhiều.
"Vị này, tôi, tôi không dám đòi nhiều tiền như vậy..."
Bạn đang đọc truyện mới tại Metruyen HotMoi. Vào google gõ: Metruyen HotMoi để vào nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!