Fini nói với Hoàng Thiên.
Hoàng Thiên sờ soạng lung tung một chút, quả thật đúng là mặt của Điềm Ni, nhưng mà cô ấy lại không nói một câu nào, chẳng lẽ là hôn mê rồi?
“Điềm Ni, cô nói một câu đi”
Hoàng Thiên gọi Điềm Ni.
Thế nhưng mà Điềm Ni lại không có phản ứng gì, không biết là còn sống hay đã chết.
“Cô ấy hôn mê rồi, vừa nãy khi rơi xuống cô ấy sợ đến nỗi ngất đi.”
Fini nói với Hoàng Thiên.
Đám người Hạ Khôn cũng bơi tới, tập trung xung quanh Hoàng Thiên.
“Bà cụ Lam đâu? Cả thằng nhóc kia đâu?”
Hoàng Thiên hỏi.
Không có ai đáp lại, hiển nhiên là bà cụ Lam không có bơi tới đây.
Trước mặt không thể nhìn rõ bất cứ thứ gì, Hoàng Thiên thật sự rất lo lắng.
“Có khả năng là bà cụ Lam đã gặp nạn”.
Fini buồn bã nói.
Hoàng Thiên thở dài một tiếng, anh cảm thấy khả năng này là rất lớn, bà cụ Lam đã lớn tuổi như vậy rồi, có khả năng khi ngã xuống đã ngất xỉu và chìm vào trong đáy nước.
Vốn dĩ Điềm Ni đã rất đáng thương rồi, từ nhỏ đến lớn sống nương tựa vào mẹ, bây giờ mẹ chết rồi, về sau Điềm Ni biết sống sót như thế nào?
Nghĩ đến đây, Hoàng Thiên rất là đau lòng cho Điềm Ni, bị Cao Thương Mặc làm hại đời, còn bị tan nhà nát cửa, làm sao cô ấy có thể chịu được đả kích như vậy?
“Anh Thiên, anh phải cẩn thận với thằng nhóc kia, bất cứ lúc nào thằng nhóc kia cũng có thể xông tới.”
Fini cảnh giác nhắc nhở Hoàng Thiên.
Hoàng Thiên tất nhiên là rõ ràng, nguy hiểm nhất lúc này chính là thằng nhóc kia, thằng nhóc này trẻ tuổi cường tráng, rất quen thuộc địa hình ở đây, chắc chắn sẽ không ngã ngất xỉu chìm vào trong đáy nước.
Có thể thằng nhóc này đã tạm thời ẩn nấp rồi, chỉ chờ cơ hội đi ra gây rối.
“Cô nói đúng, mọi người nên đề cao cảnh giác, đừng để thằng nhóc kia xông ra đánh lén”
Hoàng Thiên lớn tiếng nhắc nhở mọi người.
"Da."
Đám người Hạ Khôn đồng thanh đáp.
Cứ tiếp tục trôi nổi trên mặt nước như vậy không phải là một kế hay, cứ tiếp tục như vậy thì sớm muộn thể lực cũng bị hao hết.
Hoàng Thiên suy nghĩ một chút, cuối cùng vẫn quyết định để mọi người bơi về một phương hướng, nhất định phải bơi tới bờ mới được.
“Tất cả đi theo tôi, bơi về phía trước.”
Hoàng Thiên kêu gọi mọi người.
Bởi vì không thể nhìn thấy gì nên chỉ có thể đánh cược hết vào vận may, Hoàng Thiên hy vọng phương hướng mà anh chọn là gần bờ nhất.
Hoàng Thiên đã từng được bơi trải nghiệm ở hồ nước ngầm lúc ở biên giới phía Bắc, nguy hiểm lần trước đã để lại bóng ma trong lòng Hoàng Thiên.
Hiện tại anh rất sợ lại xuất hiện quái vật biển dị, như vậy thì đúng là muốn mạng anh mà.
Cũng may là không có gì ngoài ý muốn xảy ra, đám người Hoàng Thiên bơi về phía trước rất thuận lợi.
Đừng xuất hiện chuyện gì ngoài ý muốn nữa
Trong lòng Hoàng Thiên mặc niệm, hiện tại anh rất sợ xảy ra chuyện gì, chỉ mong có thể thuận lợi rời khỏi Tương Tây, trở lại thành phố Bắc Ninh.
Sự sợ hãi của con người đến từ những thứ không biết.
Ở trong hoàn cảnh tối đen như mực này, không biết tương lai sẽ như thế nào, đây chính là hoàn cảnh khiến người ta vô cùng căng thẳng.
Hoàng Thiên chưa đạt tới trình độ có thể nhìn thấu sinh tử, không có khả năng là không sợ chết.
Anh có khát khao sống sót mãnh liệt, cho dù chết cũng phải chết một cách rõ ràng.
Hoàng Thiên vừa bơi về phía trước vừa chăm sóc cho Điềm Ni, lúc này cô gái
Bạn đang đọc truyện mới tại Metruyen HotMoi. Vào google gõ: Metruyen HotMoi để vào nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!