Bà cụ Lam đang bơi ở cách đó không xa, nghe thấy con gái nói như vậy thì trong lòng rất là khó chịu, càng thêm căm hận Cao Thương Mặc và đồ đệ của ông ta tới tận xương tủy.
Mặc dù Cao Thương Mặc đã bị Hoàng Thiên giết, nhưng bà cụ Lam vẫn cảm thấy chưa xả được ngụm tức này, hiện tại bà ấy chỉ muốn tìm đồ đệ của Cao Thương Mặc, sau đó giết chết thằng nhóc này.
Một con người lương thiện, nếu bị đẩy đến một sự đau khổ nhất định, trong lòng người đó sẽ xuất hiện quỷ.
Cũng không biết là đã bơi bao lâu, cuối cùng Hoàng Thiên cũng chạm được vào một tảng đá.
Cuối cùng cũng đã cập bờ?
Trong lòng Hoàng Thiên chấn động, bám lấy hòn đá lên bờ.
Hoàng Thiên kéo Điềm Ni lên bờ sau đó ngồi trên đó nghỉ ngơi một chút. Bà cụ Lam, Fini và đám người Hạ Khôn cũng lần lượt đi lên.
Hoàng Thiên điểm danh từng người một, phát hiện tất cả đều đã lên bờ, không có ai bị tụt lại phía sau.
“Anh Thiện, điện thoại di động của chúng tôi đều bị chìm vào nước, xem ra chỉ có thể tìm tòi trong bóng tối”
Fini lo lắng nói với Hoàng Thiên.
Hoàng Thiên biết tình huống này tồi tệ như thế nào, ở một nơi tối tăm như vậy, không có thiết bị chiếu sáng, muốn đi ra ngoài là một chuyện rất khó.
Quả thực là không khác gì một người mù, chỉ có thể mò mẫm từng tý một xem có thể thoát được khỏi đây không.
Điều nguy hiểm nhất chính là thằng nhóc kia đã biến mất không thấy tung tích đầu, nếu có thằng nhóc kia ở đây thì có lẽ có thể mang bọn họ rời khỏi đây rồi.
Nghĩ đến đây, Hoàng Thiên đứng dậy nói với mọi người: “Mọi người đi sát nhau, không được tụt lại phía sau, biết chưa?”
“Đã hiểu”
Đám người đồng thanh đáp.
Hoàng Thiên không nói gì, anh đi trước dẫn đầu, mò mẫm đi về một phía.
Mỗi bước đi, Hoàng Thiên đều vô cùng cẩn thận, sợ lại bước hụt vào trong nước.
Dựa vào cảm giác của mình, Hoàng Thiên né tránh những nơi rơi vào nước trước đó, anh vừa đi vừa mò mẫm về phía trước.
Anh muốn đến chỗ lưng núi kia, sau đó leo từ đó lên, sau đó đẩy đá chặn cửa hang rồi đi ra ngoài, đây là tuyến đường tốt nhất.
Nếu đi theo hướng khác, chỉ có thể là càng đi càng lạc đường, chưa chắc đã có lối ra.
“Cậu Thiên, chúng ta đi đâu vậy?”
Fini hỏi Hoàng Thiên.
“Tìm cái lưng núi kia, sau đó leo lên”
Hoàng Thiên đáp.
“Hả?”
Fini kinh ngạc kêu lên, cô ta không có ý kiến gì về đề nghị của Hoàng Thiên, nhưng mà có thể leo lên được sao?
Vừa rồi lúc bọn họ rơi xuống, cô ta có cảm giác như là mình rơi xuống mấy chục mét, với độ cao như vậy, muốn dùng tay không leo lên thì thể lực phải rất trâu bò mới được.
Đám người Hạ Khôn cũng cảm thấy không có khả năng, bọn họ cũng rất tuyệt vọng.
Nhưng không còn cách nào khác, chỉ có thể nghe theo lời Hoàng Thiên nói mới có hy vọng rời khỏi đây.
“Gia chủ, chúng ta có thể rời khỏi đây sao?”
Hạ Khôn ở phía sau cẩn thận hỏi Hoàng Thiên.
Ông ta là người có gia đình, có vợ có con gái, ông ta không muốn chết ở đây, ông ta vẫn còn muốn được đoàn tụ với gia đình
Hoàng Thiên có thể hiểu được tâm trạng lúc này của Hạ Khôn, lúc này Hoàng Thiên đã củng cố lòng tin, cho dù có khó khăn thế nào thì anh cũng nhất định sẽ mang những người này ra ngoài.
Đám người Hạ Khôn đều là đi cùng anh, nếu như bọn họ mà chết ở chỗ này, lương tâm của anh làm sao có thể yên ổn được?
“Chúng ta nhất định có thể rời khỏi đây.”
Hoàng Thiên kiên định nói.
“Được gia chủ, chúng tôi tin tưởng cậu”
Hạ Khôn kích động nói, trong lòng đã vững chắc hơn.
Hoàng Thiên bước về phía trước nhanh hơn, cuối cùng tay cũng đã mò đến một vách đá.
Lên google tìm kiếm từ khóa metruyenH0tMoi để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!