“Đừng làm như đáng thương lắm, tôi hỏi cô, trước đó kêu cô đình công, tôi đã
cho cô thời gian thực hiện. Con mẹ nó cô còn chưa đình công đâu?”
Nhạc Mi mắng.
“Cô dựa vào đâu mà ép chúng tôi đình công?”
Không chờ Lưu Nguyệt Hoa nói tiếp, lúc này Hoàng Thiên đã bình tĩnh đi tới nói.
Nhạc Mi nhìn Hoàng Thiên, cô ta sửng sốt một chút.
Mặc dù quần áo của Hoàng Thiên không phải là quá đặc biệt nhưng khí chất trên người thì không thể làm giả được, Nhạc Mi biết người đàn ông trẻ tuổi trước mặt mình này không hề tầm thường.
“Anh định làm gì? Muốn chiếm sao? Tại sao tôi phải nói cho anh?”
Nhạc Mi chất vấn liên tiếp, nhìn chằm chằm Hoàng Thiên.
“Cô trước hết không cần quản chúng tôi định làm gì, tôi chỉ muốn biết cô dựa vào đâu mà không cho chúng tôi khởi công?”
Hoàng Thiên hỏi.
“Ha ha, rất đơn giản, công ty của chúng tôi để ý mảnh đất này, các người tốt nhất là nên nhường lại mảnh đất này, như thế mới tốt cho các người”
Nhạc Mi cười lạnh haha một trận, vô cùng cuồng vọng.
“Ồ? Công ty của các người là công ty nào?”
Hoàng Thiên hỏi.
“Tập đoàn Thiên Minh, đã từng nghe qua chưa?”
Nhạc Mi ôm cánh tay rất ngạo mạn nói ra một câu.
Hoàng Thiên đúng là đã từng nghe nói qua tập đoàn Thiên Minh này, nguyên nhân đơn giản, công ty này tên tuổi rất phổ biến.
Mà lúc nhỏ Hoàng Thiên chạy trốn đến thành phố Bắc Ninh đã nghe qua tên tuổi của tập đoàn Thiên Minh. Đây là xí nghiệp nổi tiếng trong tỉnh, lại còn là một công ty đa quốc gia, thực lực vô cùng mạnh.
Nhưng nếu so sánh với nhà họ Hoàng thì tập đoàn Thiên Minh còn kém xa.
Điều khiến Hoàng Thiên cảm thấy kỳ lạ chính là nếu như tập đoàn Thiên Minh này có phách lối như thế thì cũng phải kiêng kị thực lực của nhà họ Hoàng chứ, không hỏi thăm gì đã đến đây làm loạn sao?
“Thế nào, dọa đến anh rồi sao? Ha ha, sợ thì tranh thủ thời gian đình công đi, rồi nhường lại mảnh đất này. Các người yên tâm, các người mua mảnh đất này bao nhiêu tiền, tập đoàn Thiên Minh sẽ trả đủ”
Nhạc Mi cười lạnh nói với Hoàng Thiên.
Hoàng Thiên đã biết chắc rồi, lúc này mới ho khan một tiếng nói: “Cô có biết dự án này ai đang xây không? Có biết cô ấy là ai không?”.
Nói xong, Hoàng Thiên chỉ chỉ Lưu Nguyệt Hoa.
“Ha ha, đương nhiên là biết, cô ta là Lưu Nguyệt Hoa, chủ tịch mới nhậm chức của Quốc tế Hoàn Vũ, chỗ dựa của cô ta là nhà họ Hoàng ở thủ đô, tôi đương nhiên biết rõ”
Nhạc Mi cười lạnh khanh khách, không may để Lưu Nguyệt Hoa và nhà họ Hoàng vào mắt.
Hoàng Thiên cũng thật sự phục Nhạc Mi này, gan không nhỏ, cũng đủ tham lam cuồng vọng.
“Đã biết là dự án của nhà họ Hoàng mà cũng dám phách lối như vậy?”
Hoàng Thiên im lặng nhìn Nhạc Mi, hỏi.
“Mẹ nó, anh ở đâu ra mà nói nhảm nhiều như thế? Tôi biết đây là dự án của nhà họ Hoàng, vậy thì có gì hơn người? Nhà họ Hoàng thì thế nào? Các người có muốn chọn thì cũng chọn chỗ ở đằng kia đi, mảnh đất này tập đoàn Thiên Minh chúng tôi nhắm trúng rồi!”
Nhạc Mi hùng hùng hổ hổ nói với Hoàng Thiên.
Hoàng Thiên cũng thật sự phục, người phụ nữ không biết trời cao đất dày này muốn chết sao?
“Thấy cô là phụ nữ nên tôi mới không chấp nhặt cô, đừng có lại gây chuyện”.
Hoàng Thiên cảnh cáo nói.
“Con mẹ nó chứ mày đang nói gì thế! Đúng rồi, mày nói chuyện có vẻ trâu bò, có vẻ có thân phận nhỉ? Ở Quốc tế Hoàn vũ làm chức vụ gì thế?”
Nhạc Mi liếc mắt hỏi Hoàng Thiên.
“Tôi là Hoàng Thiên, chủ nhà họ Hoàng”
Hoàng Thiên rất bình thản nói.
Nhạc Mi miệng không nói nữa, ngẩn cả người.
Cô ta cũng không phải sợ Hoàng Thiên, chỉ là quá đột ngột nên cô ta không kịp chuẩn bị tâm lý.
Bởi vì cô ta nghe nói về Hoàng Thiên rồi, cũng biết Hoàng Thiên ở thành phố Bắc Ninh, nhưng không ngờ hôm nay lại trùng hợp đến mức gặp được Hoàng Thiên.
“Sao cô không nói gì nữa thế? Nhìn thấy cậu chủ nhà chúng tôi sợ tè ra quần rồi à?”
Lưu Nguyệt Hoa tức giận nói với Nhạc Mi.
Nhạc Mi cười ha ha một tiếng, nói: “Ha ha ha, đúng là buồn cười, Hoàng Thiên là cái gì? Tôi đây mà phải sợ anh ta sao?”
Hoàng Thiên là cái gì chứ?
Hoàng Thiên nghe xong câu này không khỏi nhướng mày.
Đây không biết là kiểu phụ nữ gì, mặt đủ đẹp, nhưng miệng cũng đủ xấu.
Không chờ Hoàng Thiên nói gì, Lưu Nguyệt Hoa đã tức gần chết.
Hoàng Thiên bị mắng còn làm cô ấy tức giận hơn cả một cái tát.
Lưu Nguyệt Hoa không nói hai lời xông đến cho Nhạc Mi hai cái bạt tai!
“Tát cho cô hai cái là để dạy dỗ cô!”
Lưu Nguyệt Hoa chỉ Nhạc Mi nói.
Nhạc Mi trở tay không kịp, đành chịu đủ hai cái bạt tai này.
Cô ta cũng không ngờ Lưu Nguyệt Hoa dám đánh mình, kể cả mấy tên vệ sĩ đứng sau cô ta cũng không ngờ tới.
Bạn đang đọc truyện mới tại metruyenhotmoi . Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!