Hoàng Thiên gật đầu nói: “Ông ta tự nhận mình là người đứng đầu của nhà họ Đường, tên là Đường Quốc Long. Vũ Thanh, tôi nghĩ xung quanh đây chắc chắn có tai mắt của Đường Quốc Long, ông ta cho tôi ba phút phải chặt gãy chân của
mình, nếu không ông ta sẽ ra tay với Phan Thanh Linh, nếu ở đây không có đường dây của ông ta, thì làm sao ông ta biết tôi có tự chặt gãy chân của mình hay không?”
“Có lý, để tôi ra ngoài xem”
Vũ Thanh nói, sau đó lặng lẽ đi ra cửa sau.
Hoàng Thiên không ra ngoài, anh biết Vũ Thanh đi ra xem là đủ rồi, mọi sự ngụy trang đều không thoát khỏi con mắt thần của Vụ Tử.
Quả nhiên, không đến một phút sau, Vu Tử đã trở lại, còn tóm gọn được hai thanh niên lầm la lấm lét.
Hai thanh niên này nhìn không giống người bình thường, hai người đều bị thương, có lẽ vừa nãy đã chống cự lại, liền bị Vũ Thanh tóm gọn.
“Cậu chủ, hai người này có thể là người của Đường Quốc Long”
Vũ Thanh nói với Hoàng Thiên rồi đạp hai tên thanh niên này ngã xuống đất.
Ánh mắt Hoàng Thiên u ám, nhìn chằm chằm vào hai thanh niên mặt mũi lầm la lấm lét.
Dưới áp lực như vậy, hai tên thanh niên hoảng sợ, bọn họ không biết Hoàng Thiên sẽ làm gì với mình.
“Đại ca, đừng, đừng nhìn chúng em bằng ánh mắt đó.”
Một tên thanh niên không chịu nổi liền nói với Hoàng Thiên.
“Bich!"
Hoàng Thiên cầm một chiếc ghế đập vào người tên đang nói chuyện.
Chiếc ghế bị vỡ ra thành nhiều mảnh, tên bị đập dường như của tiếng chó.
“Đại ca đừng đánh em, đừng đánh.”
Tên bị đánh sợ hãi nhìn Hoàng Thiên, bị sự hung dữ của Hoàng Thiên làm cho sợ hãi.
“Hai người là do Đường Quốc Long sai đến phải không?”
Lúc Hoàng Thiên hỏi, từ trên người Vũ Thanh rút ra một con dao găm, sẵn sàng đâm mũi dao trắng muốt đó vào và rút ra lưỡi dao đỏ máu.
Nếu hai tên này dám cãi bướng, Hoàng Thiên tuyệt đối sẽ không hỏi lại lần hai, vì bây giờ anh thật sự đã rất tức giận rồi.
Hai tên này sợ hãi đến nỗi mặt mày tái mét, nhìn thấy được Hoàng Thiên đang nổi giận, bọn họ cũng đều nhận ra Hoàng Thiên thật sự muốn giết người.
Nào dám không nói thật? Hai thanh niên này phồng mồm trợn mắt quỳ lạy Hoàng Thiên.
“Anh Thiên, xin hãy tha cho, chúng tôi là người của Đường Quốc Long, đến đây để theo dõi anh”
Tên thanh niên bị đánh đã khai nhận trước.
Tên còn lại cũng thật thà thừa nhận, nói với Hoàng Thiên: “Đúng vậy anh Thiên, Đường Quốc Long vừa mới sai chúng tôi theo dõi anh, xem anh có tự chặt chân mình hay không?”
“Gọi điện cho ông ta, nói rằng hiện giờ tôi đã tự chặt gãy hai chân của mình rồi.”
Hoàng Thiên nói.
Thanh niên bị đánh liên tục lắc đầu nói với Hoàng Thiên: “Anh Thiên không biết đấy thôi, Đường Quốc Long là người lòng dạ khó lường, ông ta tuyệt đối sẽ không tin anh đã tự chặt gãy chân của mình đâu”
Hoàng Thiên nghe xong có chút lặng người, mặc dù không biết tại sao tên nhóc này lại nói như vậy, nhưng Hoàng Thiên cảm thấy tên nhóc nói cũng có lý.
Đường Quốc Long với tư cách là người đứng đầu nhà họ Thanh Hóa Đường, lại có tuổi như vậy, gừng càng già càng cay, thật là người có lòng dạ khó lường.
Thật sự để lừa lão già này không hề dễ dàng, điều quan trọng nhất bây giờ là phải mau tìm ra Đường Quốc Long mới được.
Vì vậy Hoàng Thiên cũng không bắt hai tên này gọi điện cho Đường Quốc Long nữa, nghĩ một lát rồi nói: “Hai người biết Đường Quốc Long đang ở đâu không?”
Nghe vậy, nét mặt hai tên thanh niên liền thay đổi, nét mặt trở nên vô cùng lo lắng và căng thẳng.
Lên google tìm kiếm từ khóa metruyenH0tMoi để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!