Tên này ra tay đã quá tàn nhẫn rồi, lần này, rõ ràng là ông ta muốn đánh chết Hoàng Thiên.
Hoàng Thiên nghiêng người né sang một bên, sau đó anh dùng chân đá vào bụng gã đàn ông râu ria xồm xoàm.
Gã này bị đá liền khịt mũi một tiếng, ông ta cúi người xuống ôm lấy bụng và suýt nôn ra máu.
>
Mặc dù sức lực của Hoàng Thiên rất mạnh, nhưng anh ra tay cũng đều là những cú đơn giản, hoàn toàn không có những động tác võ thuật, vì vậy trong mắt người khác vẫn rất qua loa bình thường.
Vì vậy ba người bạn chơi mạt chược của gã để râu không hề bị Hoàng Thiên làm cho sợ hãi, ba người họ cùng nhau ra tay với Hoàng Thiên, chuẩn bị lao vào hạ gục Hoàng Thiên.
Ba người này đều là người bình thường, làm sao có thể là đối thủ của Hoàng Thiên? Chỉ mới ra tay, toàn bộ bọn họ đã ngã nhào trên mặt đất.
Hoàng Thiên không thèm để ý đến bốn người bọn họ, đi lục soát hai phòng còn lại ở trên tầng hai, nhưng cũng không có ai.
Lúc này, trong lòng Hoàng Thiên thật sự đã lạnh ngắt.
Xem ra hai tên thanh niên kia đã nói dối, Đường Quốc Long thật sự không phải đây, Thanh Linh lại càng không ở đây.
Nhưng Hoàng Thiên vẫn quyết không bỏ cuộc, lúc này trong cơn tức giận, anh đã túm tóc gã đàn ông để râu nhấc bổng ông ta lên.
“Đại ca, đại ca, xin tha cho tôi, đừng đánh tôi, tôi xin thua”
Gã râu ria xồm xoàm rất biết điều, nên lúc này vội vàng van xin.
“Tôi hỏi ông lần cuối, rốt cuộc ở đây còn có người khác đến không?”
Hoàng Thiên tức giận.
Nhìn thấy Hoàng Thiên thật sự đã nổi giận, gã đàn ông để râu này cũng sợ hãi, vội vàng nói: “Có có có, ngày trước có vài người đi qua xưởng sửa chữa của tôi, sau đó cho tôi năm nghìn tệ, rồi bảo tôi cho họ mượn địa điểm này?
“Người như thế nào?”.
Hai mắt Hoàng Thiên sáng lên, hỏi gã đàn ông để râu.
“Có cả nam và nữ, có một người đàn ông khá lớn tuổi, đi theo là hai người mặc đồ đen, còn mang theo một cô gái rất xinh đẹp. Ngoài ra, còn có hai người bị gãy chân, nhìn hai người gãy chân đó rất khổ sở, kêu trời kêu đất..”
Gã đàn ông để râu kể lại cho Hoàng Thiên, vừa nói vừa quan sát phản ứng của Hoàng Thiên.
Vừa nghe đến đây, Hoàng Thiên liền quay sang đến ngày, những người này, có lẽ là nhóm nhóm người của Đường Quốc Long.
Ít nhất thì cô gái xinh đẹp đó, đương nhiên là Phan Thanh Linh.
Nghĩ đến đây, trong lòng Hoàng Thiên càng bị kích động, ít nhất cũng đã có chút manh mối.
“Nhóm người bọn họ đi đâu rồi?”
Hoàng Thiên hỏi.
Gã đàn ông để râu này lắp bắp nói với Hoàng Thiên: “Bọn họ đều đi rồi, hai người bị gãy chân đó đau đến muốn chết đi sống lại, dường như cũng không dám đi bệnh viện, nói rằng sợ bị người khác phát hiện, cũng không biết rốt cuộc là bọn họ sợ ai, chắc không phải cậu chứ...?”
“Ông còn biết cái gì nữa, mau nói ra
Hoàng Thiên nói.
Gã đàn ông để râu sợ bị Hoàng Thiên đánh, vội vàng nói tiếp: “Vẫn còn, lão già đó rất tức giận, ra tay với cô gái xinh đẹp đó rất độc ác. Giống như ép cô gái đó chữa trị cho hai người bị gãy chân, cô gái xinh đẹp đó không chịu chữa trị nên đã bị ông già đó đánh”
“Còn gì nữa không?”
Hoàng Thiên thật sự đã nổi cơn lôi đình, khi Đường Quốc Long gọi điện cho anh, anh đã nghe thấy tiếng hét đau khổ của Phan Thanh Linh, anh cũng có thể tưởng tượng ra cô đã phải chịu đựng đau đớn đến mức nào.
Lên google tìm kiếm từ khóa metruyenH0tMoi để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!