Lọc Truyện
Từ ngày 12/7/2024: Metruyenhot sẽ chuyển sang dùng tên miền metruyenhotmoi.com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ chúng mình và nhớ tên miền mới này nhé!

Chàng rể vô địch (Chàng rể đệ nhất) – Hoàng Thiên

Hoàng Thiên rất cạn lời nhìn tên đầu trọc, anh cảm thấy bốn tên đầu trọc bọn họ cũng không khá hơn Đường Quốc Long, nếu như lúc ấy bốn người bọn họ gặp phải chuyện giống như Đường Quốc Long, thì có lẽ cũng sẽ làm ra loại chuyện độc ác như vậy. 

Tên đầu trọc cũng gật đầu thừa nhận, cũng không giải thích gì cả, vừa rồi gã ta cũng đã nói qua, chính là muốn đi đến đoạt lấy vị trí quốc vương của Đường Quốc Long. 

Thấy tên đầu trọc cũng đã thừa nhận, Hoàng Thiên cũng không hỏi thêm gì nữa. 

Nhưng lúc này trái tim anh lại siết chặt lại, những hành động đó của Đường Quốc Long, tất cả đều xác nhận một điều, đó chính là Đường Quốc Long là một người ham mê cái đẹp, giết hết tất cả đàn ông của tộc người đó, chỉ để lại phụ nữ, để làm gì thì ai cũng có thể tự nghĩ ra. 

Điều này cũng nói rõ, phương diện kia của Đường Quốc Long cũng không có vấn đề gì cả, nếu phương diện kia có vấn đề, vậy thì tại sao lại giữ lại nhiều người phụ nữ như vậy? 

Nghĩ đến đây, Hoàng Thiên kêu Lâm Sơn Nhất đến. 

Lâm Sơn Nhất đã ý thức được không ổn, gà ta đã nói dối vì vậy đương nhiên là rất chột dạ. 

“Ngài Thiên” 

Lâm Sơn Nhất đứng ở trước mặt Hoàng Thiên, trong lòng rất là không chắc chắn. 

“Không phải anh đã nói rằng Đường Quốc Sơn không phải là một người đàn ông chân chính sao?” 

Hoàng Thiên hỏi Lâm Sơn Nhất. 

Gương mặt Lâm Sơn Nhất đau khổ, nói với Hoàng Thiên: “Ngài Thiên, Đường Quốc Long thực sự không phải là một người đàn ông chân chính. Điều này tôi có thể thề với trời, là thật mà” 

Hoàng Thiên cũng hi vọng đây là thật, nếu như là thật, Phan Thanh Linh cũng sẽ không bị Đường Quốc Long động tay động chân. 

“Được rồi, tôi tin tưởng anh. Nhưng tại sao anh lại nói anh đã từng sống ở vương quốc sa mạc, còn làm đàn em của Đường Quốc Long, những điều này là thật sao?” 

Hoàng Thiên nhìn chằm chằm Lâm Sơn Nhất hỏi. 

Gương mặt của Lâm Sơn Nhất đều đã tái mét rồi, bị dọa đến không biết phải làm sao, đành khẩn trương nói với Hoàng Thiên: “Ngài Hoàng Thiên, là do tôi đáng chết, trước đó là do tôi nói dối. Kỳ thật căn bản tôi cũng chưa từng sống ở vương quốc sa mạc, tôi chỉ là bạn bè với con trai của Đường Quốc Long là Đường Vạn Hải. Tất cả những chuyện liên quan tới Đường Quốc Long, đều là do Đường Vạn Hải nói cho tôi biết” 

“Sau đó, tôi liền một lòng muốn tìm đến chỗ ở của Đường Quốc Long. Trời xanh không phụ lòng người, thật đúng là tôi đã tìm được” 

“Tôi sợ rằng một người thì không thể đầu lại được với Đường Quốc Long, cho nên sau khi tìm được ốc đáo đó, tôi liền quay về, còn chế ra một tấm bản đồ da dê, nghĩ đến về sau có thực lực nhất định sẽ đi sa mạc”. 

Lâm Sơn Nhất nói đến đây, toàn thân đều run rẩy, sợ rằng Hoàng Thiên sẽ xử lý gã ta. 

Bốp! 

Hoàng Thiên cũng không có khách khí một chút nào cả, hung hăng tát cho Lâm Sơn Nhất một cái. 

“Dám nói dối có phải không? Ai cho anh cái dũng khí đó?” Hoàng Thiên quát. 

Một chút tính tình Lâm Sơn Nhất cũng không có. Gã ta nào dám tại thể hiện sự bất mãn trước mặt Hoàng Thiên? Đành che mặt không nên một tiếng. 

“Anh chắc chắn rằng phương diện kia của Đường Quốc Long có vấn đề phải không?” 

Hoàng Thiên hỏi Lâm Sơn Nhất. 

“Tôi chắc chắn! Đường Vạn Hải đã nói với tôi, cha của anh ta là Đường Quốc Long mỗi lần trở lại Thanh Hóa, bất luận có bao nhiêu cô gái xinh đẹp trẻ trung tiếp cận bên cạnh ông ta, ông ta đều thờ ơ, đây không phải phản ứng bình thường mà một lão già nên có mà". 

Lâm Sơn Nhất rất chắc chắn nói với Hoàng Thiên. 

Hoàng Thiên nghe lời này, cũng rất cạn lời, nghĩ thầm xem ra quan hệ giữa Đường Vạn Hải và Lâm Sơn Nhất cũng không bình thường, dám đem những chuyện đen tối này của cha anh ta nói cho Lâm Sơn Nhất. 

“Được rồi, lần này sẽ tha thứ cho anh, về sau còn dám nói láo với tôi, tôi sẽ đánh chết anh” 

Bạn đang đọc truyện mới tại Me truyenhotmoi. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!

Nhấn Mở Bình Luận