Nếu như Đường Quốc Long ra tay với Hoàng Thiên, ngược lại Hoàng Thiên cũng sẽ không hận lão ta như thế, thế nhưng lại ra tay với Phan Thanh Linh, Hoàng Thiên sẽ tuyệt đối không bỏ qua cho lão ta.
“Ngài Thiên, đã đi vào sa mạc rồi. Con đường phía trước mà chúng ta đi tới, sẽ rất nguy hiểm”
Đúng lúc này, Lâm Sơn Nhất đang ngồi ở ghế sau nói với Hoàng Thiên.
Hoàng Thiên quay đầu lại nhìn Lâm Sơn Nhất một chút, nói: “Từ nơi này đến ốc đảo vẫn còn rất xa sao?”
“Đại khái khoảng hai giờ có thể đi đến, nếu như mọi thứ đều thuận lợi”. Lâm Sơn Nhất trả lời. “Nếu như không thuận lợi, thì sẽ gặp phải cái gì?” Hoàng Thiên hỏi. “Bão sa mạc, cát vàng sẽ bị cuốn hết lên, chôn sống tất cả chúng ta”
“Còn có ở bên cạnh biên giới sa mạc thỉnh thoảng sẽ gặp được đàn sói, quả thực là một đàn sói hung ác” .
“Điểm chết người nhất vẫn là chuyện mất phương hướng ở trong sa mạc, tôi cũng không dám cam đoan nhất định có thể tìm được ốc đảo kia.”
Lâm Sơn Nhất một hơi nói ra tất cả những nguy hiểm có khả năng gặp được, nhắc nhở Hoàng Thiên.
Hoàng Thiên cũng im lặng một chốc lát, mặc dù đã sớm chuẩn bị tâm lý. Nhưng khi chân chính đi vào sa mạc Tây Bắc, anh cũng vẫn có chút lo lắng.
Nhưng sợ hãi cũng vô dụng, phải nghĩ biện pháp đối phó với nó, Hoàng Thiên suy nghĩ một chút, quyết định vẫn đi về phía trước, tiến sâu vào trong sa mạc.
“Mang theo đầy đủ đồ ăn nước uống, chúng ta đi vào sa mạc”
Hoàng Thiên nói.
Vũ Thanh cũng không hề nói gì, mang theo rất nhiều đồ ăn nước uống trong xe
Hoàng Thiên cũng cầm một chút, Lâm Sơn Nhất cũng tương tự cõng một bao lớn, mỗi người đều phải cầm lấy đồ.
Một nhóm người tên đầu trọc cũng vậy, cũng đem tất cả đồ ăn nước uống trong xe mang lên mình, đi theo bọn Hoàng Thiên đi vào sa mạc.
“Thưa ngài, súng săn của chúng tôi cũng nên mang theo chứ? Gặp được Đường Quốc Long, chúng ta có thể xử lý ông ta”.
Lúc này tên đầu trọc khuyên nhủ Hoàng Thiên.
Trong lòng Hoàng Thiên hừ lạnh một tiếng, anh không mang theo súng săn, đối với đám người tên đều trọc không thể không có ý phòng bị, có súng ở bên người, đó là cái tai họa ngầm.
Huống chi gặp được Đường Quốc Long, Hoàng Thiên cũng có thể nắm chắc đủ khả năng để xử lý ông ta. Căn bản không cần dùng đến súng săn.
“Không cần, mang theo nhiều thức ăn nước uống một chút còn tốt hơn” Hoàng Thiên qua loa nói một câu.
Tên đầu trọc cũng không dám nói gì tiếp nữa, gã ta phát hiện Hoàng Thiên đang rất nghiêm túc.
Một đoàn người đi sâu vào trong sa mạc, sự gian khổ trên đường đi cũng không cần phải nói cũng hiểu được.
May mắn không gặp được mấy loại tình huống kia mà Lâm Sơn Nhất nói, không gặp bão sa mạc, cũng không gặp phải đàn sói ở biên giới sa mạc.
Chỉ là không biết có lạc mất phương hướng hay không, nhưng Hoàng Thiên nhìn gương mặt bình tĩnh của Lâm Sơn Nhất, thì hẳn là tất cả mọi chuyện vẫn còn nằm trong lòng bàn tay.
Cứ đi về phía trước nửa giờ đồng hồ, rốt cuộc gương mặt Lâm Sơn Nhất vô cùng hưng phấn hô lên với Hoàng Thiên: “Ngài Thiên, rất nhanh thôi chúng ta sẽ đến được ốc đảo”
Bạn đang đọc truyện mới tại Metruyen HotMoi. Vào google gõ: Metruyen HotMoi để vào nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!