Đường Quốc Long giật nảy mình, ông ta rất sợ Đông Lão Tà, từ trước đến giờ chưa bao giờ dám nói lại.
“Vâng vâng vâng, trời cũng sắp tới rồi, đêm nay sư phụ nhất định có thể tăng tiến tu vi, việc cải lão hoàn tử nằm ở trong tầm tay”
Đường Quốc Long nịnh nọt nói. Đường Quốc Long rất là đắc ý lúc này ông ta cười lạnh, một mình đi về chỗ ở.
Đường Quốc Long không dám đi theo, ông ta và mấy người phụ nữ thân tín ở lại đây trông coi.
Mãi cho tới tám giờ, lúc này trời đã hoàn toàn tối đen. Đường Quốc Long bảo mấy người phụ nữ đi tìm bó đuốc, chờ đợi Đông Lão Tà.
Tảm giờ năm phút, Đông Lão Tà thay một thân áo trắng, bước đi nhẹ nhàng trên đường, vẻ mặt âm trầm đi tới.
Trên tay ông ta còn cầm một con dao nhọn, dưới ánh sáng của ngọn đuốc, con dao lóe lên một tia sáng lạnh.
Nhìn bộ dáng này của Đông Lão Tà, trong lòng Đường Quốc Long vô cùng sợ hãi, nói chi là mấy người phụ nữ dưới tay ông ta.
“Sư phụ...”.
Đường Quốc Long cẩn thận tiến lên chào hỏi, bộ dạng vô cùng cung kính với Đông Lão Tà.
Đường Quốc Long xua tay, ra hiệu Đường Quốc Long đừng có nói cái gì. Đường Quốc Long đứng sang bên cạnh, không dám nói cái gì nữa.
Đông Lão Tà cầm con dao nhọn, trên khuôn mặt ông ta đầy nụ cười tà ác, ông ta đi đến gần đám người Hoàng Thiên.
Ông ta vẫy tay, có một chum sương trắng bay ra từ tay áo của ông ta.
Đảm sương trắng tản ra bay vào mũi của đám người Hoàng Thiên, tất cả đám người Hoàng Thiên đều kho khan.
Đồng thời, đám người Hoàng Thiên đều từ từ tỉnh táo lại.
Khi Hoàng Thiên nhìn thấy mình và Vũ Thanh đều bị trói trên cây, trong lòng lập tức lạnh đi, anh biết là bọn họ lành ít dữ nhiều.
Lâm Nhất Sơn thấy mình đang bị trói vào cây, sợ đến mức hét to. “Ông muốn làm gì? Mau thả tôi ra, không được qua đây, không được qua đây...”
Giọng nói của Lâm Nhất Sơn run rẩy, nhìn thấy Đông Lão Tà đã để mắt đến anh ta, đang đi thẳng về phía của anh ta, anh ta sợ đến mức suýt đãi cả ra quần.
Anh ta càng hét như vậy thì Đông Lão Tà càng cảm thấy hưng phấn, khóe môi ông ta nhếch lên một nụ cười tà ác, cầm theo con dao nhọn đi về phía Lâm Nhất Sơn.
“Ha ha, thả mày đi? Bảo đem mày đi lấy màu thì còn nghe được.”
Đông Lão Tà cười nhạo một trận, mũi dao sắc nhọn đã chạm vào ngực Lâm Nhất Sơn.
Lâm Nhất Sơn thấy thế, trái tim anh ta lập tức lạnh lẽo.
Anh ta sợ đến hai chân phát run, nếu như không phải đang bị trói trên cây thì lúc này anh đã ngã xuống đất rồi.
“Đừng giết tôi, tôi vốn không có ý định đến đây, tôi bị người ta ép đến.” Lâm Nhất Sơn liều mạng cầu xin tha thứ, rất là không có triển vọng.
Đương nhiên cũng không thể trách anh ta được, có rất ít người có thể bình tĩnh trong tình huống này, dù sao cũng có rất ít người không sợ chết.
Làm sao Đông Lão Tà có thể nghe lọt? Ông ta chỉ muốn giết người lấy máu, để tu luyện ma công.
Mà trong mắt ông ta, mấy người đang bị trói trên cây này chỉ là đạo cụ giúp ông ta tu luyện mà thôi.
Lâm Nhất Sơn đau khổ cầu xin tha thứ, chỉ thấy Đông Lão Tà giơ dao lên, chuẩn bị đâm xuống.
“Á không?” Lâm Nhất Sơn nhắm mắt hét to, sợ đến mức đái cả ra quần.
“Ha ha, một lát nữa sẽ làm thịt mày sau, trước tiên tao sẽ nếm thử máu của nó trước”
Đông Lão Tà cười ha ha một trận, tạm thời buông tha cho Lâm Nhất Sơn, đi về phía một tên thuộc hạ của đầu trọc.
Tên đầu trọc có tất cả ba thuộc hạ, trong đó có một tên vô cùng to béo, khiến người ta không thể không chú ý.
Có thể Đông Lão Tà thấy tên béo này cơ thể cường tráng, cho nên tạm thời bỏ qua cho Lâm Nhất Sơn, quay người đi đến chỗ tên béo.
Tên béo bị dọa ngây người, ở chỗ này giết người chả khác gì như bóp chết một con kiến, đó là chuyện bình thường.
“Đừng giết tôi...”
Tên béo bị dọa đến mặt mũi trắng bệch, cũng không biết nói gì mới tốt, cứ mong Đông Lão Tà chọn người khác, đừng có xuống tay với anh ta.
Thế nhưng mệnh của anh ta không có tốt như Lâm Nhất Sơn, lần này Đông Lão Tà không đổi ý mà xé quần áo trước ngực tên béo.
Bạn đang đọc truyện mới tại Me truyenhotmoi. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!