Phan Thanh Linh cố gắng mở mắt, có cảm giác cái đầu rất là đau, cả người không thoải mái.
Ngay khi cô vừa mở mắt ra, một khuôn mặt quen thuộc xuất hiện trước mặt cô, cảm giác mình vẫn còn nằm trong một vòng ôm ấm áp, cuối cùng Phan Thanh Linh cũng nhìn thấy rõ ràng, người đang ôm cô là Hoàng Thiên.
“Anh Thiên?”
Phan Thanh Linh mở to hai mắt, không Tôn Nhiên những gì mình đang thấy là sự thật.
“Thanh Linh, là anh, anh tới cứu em”.
Hoàng Thiên muốn bao nhiêu ôn nhu có bấy nhiêu ôn nhu, không có cách nào khác, anh có một tình cảm đặc biệt với Phan Thanh Linh, đến ngay cả bản thân anh cũng không biết đây là loại cảm giác như thế nào.
Tóm lại là anh rất lo lắng cho Phan Thanh Linh, sợ Phan Thanh Linh xảy ra chuyện.
“Anh Thiên!”.
Phan Thanh Linh không ngăn được nước mắt trào ra, cô chồm lên, hai tay vòng qua ôm lấy cổ Hoàng Thiên, bắt đầu khóc.
Trận khóc này kéo dài hơn một phút, Phan Thanh Linh bị tích lũy quá nhiều oan ức bất lực, bây giờ nhìn thấy Hoàng Thiên, rốt cuộc cô cũng không thể kiềm chế nổi.
“Được rồi, Thanh Linh đừng khóc, bây giờ em an toàn rồi, đừng sợ”
Hoàng Thiên ôn nhu an ủi cô, nhẹ nhàng vỗ lưng cô.
Đông Lão Tà và Đường Quốc Long ở bên cạnh thấy thế, vẻ mặt của cả hai thầy trò bọn họ đều tái mét.
Bọn họ thấy Hoàng Thiên rất là đau lòng cho Phan Thanh Linh, yêu thương Phan Thanh Linh không thể tưởng tượng nổi, lần này bọn họ không xong rồi.
Nhìn thấy Phan Thanh Linh phải chịu tội như vầy, Hoàng Thiên có thể không tức giận sao?
Nếu như Phan Thanh Linh mà tố khổ với Hoàng Thiên, hậu quả sẽ còn nghiêm trọng hon.
Đông Lão Tà và Đường Quốc Long nghĩ đến đây, vẻ mặt hai người còn trắng hơn cả quả cà.
Trong lòng Lâm Nhất Sơn và đám người đầu trọc cũng không nhịn được cảm khái, nghĩ
thầm khó trách Hoàng Thiên bất chấp nguy hiểm đến cứu cô gái này, quả nhiên là một người đẹp nghiêng nước nghiêng thành.
Không sai, dáng dấp của Phan Thanh Linh quá thuần khiết xinh đẹp, có loại khí chất độc nhất vô nhị hiếm thấy.
Hơn nữa dáng người Phan Thanh Linh cũng rất cao và mảnh mai, tuyệt đối là một người đẹp.
“Anh Thiên, em cứ tưởng là sẽ không bao giờ được gặp lại anh nữa, khi bị bắt đến đây, em đã nghĩ mình sẽ không bao giờ có thể trở lại được.”
Cuối cùng Phan Thanh Linh cũng bình tĩnh lại một chút, lau nước mắt nói với Phan Thanh Linh.
“Đồ ngốc, không phải bây giờ đã thấy anh sao? Anh còn muốn mang em về, để em làm giám đốc xưởng chế biến thuốc của tập đoàn Hoàng Thị nã”
Hoàng Thiên mỉm cười nói với Phan Thanh Linh.
“Vâng!”
Phan Thanh Linh dùng sức gật đầu, cô ấy cảm giác bây giờ mình thật hạnh phúc, có thể ở trong vòng tay anh Thiên thêm một giây đồng hồ là điều hiểm có nhất trong cuộc đời cô ấy.
Hoàng Thiên an ủi Phan Thanh Linh một trận, thật sự có chút không nỡ buông cô ấy ra.
Cũng không thể trách Hoàng Thiên như thế phàm là một người đàn ông bình thường, có ai mà không động lòng với một cô gái xinh đẹp như Phan Thanh Linh?
Hoàng Thiên đã đủ kiềm chế rồi, nhưng trái tim anh vẫn đập loạn.
“Anh Thiên, em nhớ tới, cả người đều tê dại”
Sau khi Phan Thanh Linh thong thả lấy lại sức, vẻ mặt cô có chút nóng lên.
Mặc dù được anh Thiên ôm ấp rất tốt, nhưng ở trước mặt nhiều người như vậy, ôm như vậy quả thực có chút không thích hợp.
Huống chi anh Thiên còn là người có vợ, cô như vậy thật có lỗi với vợ của anh Thiên là Lâm Ngọc An.
Trong lòng Phan Thanh Linh vô cùng xoắn xuýt, cuối cùng cô thoát ra khỏi vòng tay của Hoàng Thiên, được Hoàng Thiên dìu đứng lên.
“Thanh Linh, nói cho anh biết, ai bắt nạt em? Đừng sợ, có anh Thiện báo thù cho em”
Hoàng Thiên vô cùng bá đạo nói.
Phan Thanh Linh nhíu mày, thật ra trong lòng cô ấy vô tức oan ức, cô đang yên đang lành ở tiệm thuốc Trung Y thì lại bị người ta bắt cóc đến cái chỗ quỷ quái này.
Bạn đang đọc truyện mới tại Metruyen HotMoi. Vào google gõ: Metruyen HotMoi để vào nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!