Mặc dù đã có quyết định như vậy, nhưng Phó Đoạn quyết định bình ổn lại, nếu như có thể lừa được là tốt nhất.
Nếu như có thể lừa được Hoàng Thiên, vậy thì hắn sẽ vừa có một trăm bảy mươi lăm triệu VNĐ vừa không đắc tội Hoàng Thiên, vẹn cả đôi đường.
Nhưng mà ông ta nghĩ quá đẹp tồi, Hoàng Thiên không dễ lừa như vậy.
Thật ra trong lòng Hoàng Thiên đã nắm chắc từ lâu, chắc lắm là do tên ngu này làm, Phi Ba không hề nói dối.
“Gia chủ Thiên, trước đây Phi Ba và tôi có chút mâu thuẫn, cho nên thằng nhóc này luôn chờ cơ hội muốn hại tôi! Chắc là cậu ta đã nói dối, muốn tôi với cậu Thiên xảy ra mâu thuẫn với nhau, cuối cùng lưỡng lại câu thương, ý đồ của cậu ta quả là thâm độc mà!”.
Bộ dạng Phó Đoan như rất oán hận, chỉ vào Phi Ba nói với Hoàng Thiên. Hoàng Thiên nhìn thấy tên ngu này vẫn còn diễn kịch thì cũng cạn con mẹ nó lời.
Nhưng mà xem con hàng này diễn cũng khá hay, thế là Hoàng Thiên không vạch trần ông ta ngay lập tức, chỉ lạnh lùng nhìn ông ta biểu diễn tiếp.
Phó Đoạn thấy Hoàng Thiên không nói gì, tưởng rằng đã lừa gạt Hoàng Thiên thành công, hắn nói tiếp: “Phi Ba, cậu thật hèn hạ, đến cả gia chủ Thiên mà cậu cũng dám lừa gạt, còn muốn tôi với gia chủ Thiên xảy ra mâu thuẫn, tôi sẽ không tha cho cậu”
Phi Ba bị Phó Đoàn làm cho cứng họng, hơn nữa lúc nói chuyện Phó Đoàn còn nhìn chằm chằm vào Phi Ba, trong ánh mắt tràn đầy uy hiếp.
Thấy Phi Ba muốn phản bác, ông ta tranh thủ nói thêm: “Phi Ba, cậu đừng tượng rằng một mình cậu không sợ chết là được, vậy còn người nhà của cậu thì sao? Cha mẹ của cậu thì sao? Bọn họ đều ở thành phố Bắc Ninh đó! Hừ, đắc tội với Phó Đoan tôi thì có gì tốt? Cậu làm như vậy không sợ người nhà cậu xảy ra chuyện gì à?”
Lời này rõ ràng là đang uy hiếp, rõ ràng là ông ta đang cầm người nhà của Phi Ba ra uy hiếp, không cho Phi Ba cơ hội giải thích.
Quả nhiên chiêu này hiệu quả, cho dù Phi Ba không nghĩ cho mình nhưng cũng phải nghĩ cho người nhà của anh ta, lấy thực lực của Phó Đoan ở thành phố Bắc Ninh, muốn ra tay với gia đình anh ta là một chuyện rất dễ dàng.
“Tôi, Phó Đoan, tôi...”
“Cậu làm sao? Còn không mau giải thích rõ ràng với gia chủ Thiên đi, tại sao cậu lại muốn vu oan tôi? Tại sao lại nói dối như vậy?”
Phó Đoan rèn sắt khi còn nóng, hung dữ uy hiếp Phi Ba.
Phòng tuyến tâm lý của Phi Ba đã bị sụp đổ, đối mặt với một tên gian xảo như Phó Đoan, anh ta không có cách nào vững tâm được, anh ta biết Phó Đoan là một người nói được làm được, đến lúc đó tính mạng của người nhà anh ta sẽ bị nguy hiểm.
“Gia chủ Thiên, những gì trước đó tôi nói là giả đó, Phó Đoan không có trộm cây giống của anh, là do tôi với Phó Đoan có ân oán từ trước cho nên mới vụ oan cho ông ta”
Hoàng Thiên cũng biết những lời Phó Đoan vừa nói đều là lời nói uy hiếp, đổi với một bảo vệ nhỏ nhoi mà nói thì đương nhiên không gánh được.
Trừ khi là không để ý đến tính mạng của cả gia đình mình, mới có thể gánh được.
“Gia chủ Thiên, cậu cũng nghe thấy rồi nhỉ? Hì hì, cái tên Phi Ba này đúng không phải người, hiện tại cậu cứ để thằng nhóc này cho tôi xử lý là được, sự hiểu lầm giữa tôi và gia chủ Thiên chấm dứt ở đây, coi như chưa có chuyện gì xảy ra, được không?”
Phó Đoan cười tủm tỉm nói với Hoàng Thiên, thử thăm dò phản ứng của Hoàng Thiên.
“Tôi nói này tên đầu trọc, ông coi Hoàng Thiên tôi là trẻ con mà lừa gạt đó hả?” Hoàng Thiên đen mặt lại, trầm giọng hỏi Phó Đoan.
Lên google tìm kiếm từ khóa metruyenH0tMoi để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!