“Cái đám rác rưởi chúng mày, tại sao bọn mày chỉ đánh trúng tạo mà không đánh trúng Hoàng Thiên vậy?”.
Phó Đoan khiển trách, chán đến không thiết tha gì nữa.
“Phó Đoan, Hoàng Thiên quá lợi hại, rõ ràng bọn tôi đập anh ta, nhưng không ngờ ngài luôn tới cản đòn”
Một thuộc hạ của Phó Đoan rất bất đắc dĩ nói. “Mẹ nó nhà mày!”. Phó Đoan phun ra một ngụm máu, tức muốn điên rồi.
Hoàng Thiên không có tâm trạng chơi đùa với tên đầu hói này, lúc này anh nói với hắn: “Bảo người của ông cút ra ngoài, nếu không hậu quả ông tự chịu”
“Mẹ nó Hoàng Thiên, mày cho rằng ông đây bị thiểu năng à? Mày nghĩ tao sẽ nghe theo mày sao?”
Phó Đoan hùng hùng hổ hổ, vô cùng phách lối. “Phập...” Hoàng Thiên không hề nuông chiều ông ta, một đao chọc vào vai Phó Đoan. “Ông nói lại lần nữa cho tôi nghe xem nào?” Hoàng Thiên trầm giọng quát.
Phó Đoan đau đến mức bật khóc, ông ta thực sự không chống đỡ nổi nữa, Hoàng Thiên ra tay quá độc ác, ông ta không chịu nổi.
“Được được được, tôi nghe cậu, tôi nghe theo cậu là được chứ gì?”
Phó Đoạn thật sự không chịu nổi nữa, vội vàng phất tay ra hiệu cho thuộc hạ đi ra ngoài hết
“Các người tốt nhất đừng có đứng ở cửa ra vào, nếu không lát nữa tao sẽ cho mỗi đứa một nhát dao đấy”
Hoàng Thiên cảnh cáo.
Mấy tên thuộc hạ này của Phó Đoạn thực sự bị Hoàng Thiên dọa sợ, tất cả bọn họ đều lui ra ngoài, không ai dám đứng ở cửa
Hôm nay bọn họ đã thấy được cái gì gọi là cao thủ chân chính.
Trong văn phòng chỉ còn lại Hoàng Thiên và Phó Đoan, còn cả cái Phi Ba kia nữa.
Phi Ba bội phục Hoàng Thiên sát đất, anh ta phát hiện Hoàng Thiên thật lợi hại, vậy mà có thể trị Phó Đoan thành cái dạng này.
Điều đáng sợ nhất là Hoàng Thiên có thể đánh lui hơn mười tên thuộc hạ của Phó Đoan mà không bị tổn thương chút nào.
“Cậu Thiên, anh quá lợi hại..”.
Phi Ba cảm khái nhìn Hoàng Thiên, bây giờ anh ta vô cùng áy náy, nếu biết sớm như vậy thì anh ta đã không nên nổi lòng tham.
Hoàng Thiên không để ý đến cái tên Phi Ba này, nếu không phải Phi Ba nổi lòng tham thì sẽ không chọc ra nhiều chuyện như vậy.
Mà lúc này, Phó Đoan vô cùng hoảng loạn.
Trong KTV của hắn có rất nhiều người, tất cả đều cầm vũ khí tới nhưng lại không thể giết chết được Hoàng Thiên, phải làm sao mới ổn đây?
Hiện tại chỉ có một mình hắn ở chỗ này, chắc chắn không có khả năng lật kèo.
“Gia chủ Thiện, cậu thả tôi đi, tôi sẽ coi như chưa có chuyện gì xảy ra, chuyện tôi bị đánh cũng sẽ không tìm gia chủ Thiên trả thù”.
Phó Đoan khẩn trương nói với Hoàng Thiên.
Tên này vẫn còn muốn thương lượng với Hoàng Thiên, để Hoàng Thiên bỏ qua cho hắn.
Thế nhưng mà hắn nghĩ quá đẹp rồi.
Làm sao có chuyện Hoàng Thiên sẽ bỏ qua cho hắn? Chưa tìm được cây giống, Hoàng Thiên vẫn chưa thể tha cho hắn.
“Mẹ nó não mày toàn cứt à? Tao bảo mày giao cây giống ra đây, mày không hiểu tiếng người à?”
Hoàng Thiên vừa mắng vừa vung tay đấm, Phó Đoan bị đánh cho mặt mũi bầm dập, cho dù vợ hắn ở đây cũng chưa chắc đã nhận ra được hắn.
Bạn đang đọc truyện mới tại Metruyen HotMoi. Vào google gõ: Metruyen HotMoi để vào nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!