Alex John bị Hoàng Thiên dọa xanh mặt, lúc này mới ngoan ngoãn gật đầu, không dám phản
kháng.
Đổng Bân thấy vậy vui mừng ra mặt, chỉ cần Alex John đồng ý thì mọi chuyện dễ dàng rồi, dù
sao ba tên nước ngoài đến tìm hắn ta để lén vượt biên cũng là thuộc hạ của Alex John.
Chỉ cần dẫn đường thôi cũng kiếm được bảy mươi triệu VNĐ, Đổng Bân đương nhiên đồng ý rồi.
“Haha, được rồi. Bây giờ tôi đưa hai người đi gặp ba người bọn họ”
Đổng Bân cười ha hả, rồi ra ngoài, chuẩn bị dẫn Hoàng Thiên đi gặp ba tên thuộc hạ của
Alex John.
Alex John không còn hy vọng gì, hắn ta biết, nếu Hoàng Thiên tìm ra ba tên thuộc hạ kia, thì
Thu Miêu cũng trở về tay Hoàng Thiên thôi.
Mặc dù hiện tại không bị Hoàng Thiên trói, nhưng hai vai Alex John đều đã bị thương, tình
trạng hiện tại của hắn ta không khác gì một tên tàn phế.
Cho dù vai không bị thương, thì hắn ta cũng không phải đối thủ của Hoàng Thiên.
Hắn ta còn biết rõ ba tên thuộc hạ kia gộp lại cũng không nhằm nhò gì đối với Hoàng Thiên.
Nỗi khổ không nói được thành lời, Alex John chỉ biết ngoan ngoãn đi theo Hoàng Thiên, rời
khỏi chỗ này.
Hoàng Thiên lái xe, dẫn theo Đông Bân và Alex John. Theo chỉ dẫn của Đồng Bân, Hoàng
Thiên lái xe ra khỏi ngôi làng nhỏ, tiến thẳng về phía Bắc.
Mới đi chừng chưa đến hai mươi phút, trước mặt đã xuất hiện mấy ngọn núi lớn, núi tuy
không cao nhưng cây cối cực kỳ rậm rạp xanh tốt.
“Người anh em, chính là phía trước mặt, ba tên nước ngoài họ rất thận trọng, họ không muốn
ngủ trong làng, mà nhất quyết phải qua đêm trong núi”
Đổng Bân chỉ về hướng ngọn núi phía trước, nói với Hoàng Thiên.
Hoàng Thiên nghe mà không nói năng gì, nhưng anh hiểu, ba tên thuộc hạ của Alex John
thận trọng như vậy cũng chỉ vì sợ bị phát hiện thôi.
Ẩn mình trong núi để một khi xảy ra vấn đề gì cũng sẽ dễ dàng thoát thân.
Nghĩ đến đây, trong lòng Hoàng Thiên có chút nóng bức, ba tên thuộc hạ của Alex John
cũng khá gian xảo.
“Người anh em, tôi có thể nói thêm một cậu không, anh có thù gì với ba tên nước ngoài này à?"
Đổng Bân mỉm cười, tò mò hỏi Hoàng Thiên.
Hắn ta cảm thấy Hoàng Thiên hẳn là có thù gì với đám người nước ngoài này, hơn nữa ba tên.
này còn rất sợ Hoàng Thiên, nếu không thì tội gì phải vội vã chạy ra tận biên giới.
“Không phận sự của mình thì đừng nên nhiều lời, xong việc thì cầm tiền của mình thôi.”
Hoàng Thiên bình tĩnh nói.
Đổng Bân không dám nói nhảm nữa, đã từng tiếp xúc với rất nhiều người, hắn ta cũng đoán
ra được Hoàng Thiên không phải người bình thường, không thể đùa cợt với người như anh.
Chẳng mấy chốc Hoàng Thiên đã lái xe đến chân núi. Đồng Bân xuống xe, nói với Hoàng Thiên: “Người anh em, ba người bọn họ ở trong ngọn núi phía trước, anh đi tìm họ đi, tôi về trước”
Đổng Bân nói xong, nhanh chóng chuẩn bị rời đi.
Hắn ta lo lắng, biết rằng lát nữa sẽ có thể xảy ra một trận chiến khốc liệt, nếu Hoàng Thiên
thắng thì không có gì phải bàn, nhưng nếu Hoàng Thiên không phải đối thủ của đám người này,
thì hắn ta sẽ bị liên lụy.
Là do hắn ta dẫn Hoàng Thiên đến đây, ba tên nước ngoài kia sẽ không tha cho hắn ta.
Hoàng Thiên không muốn giữ Đồng Bân, để hắn ta ở đây cũng vô dụng, anh cũng biết Đổng
Bân không dám nói dối, dù sao nhà của Đổng Bân cũng ở gần đây, hắn ta không thể chạy trốn được.
“Được, anh về đi.”
Hoàng Thiên thản nhiên nói.
Đổng Bân vừa lòng thỏa ý, cầm bảy mươi triệu VNĐ Hoàng Thiên đưa cho, đi về nhà.
“Anh Thiên, tôi không gọi được điện thoại cho họ, họ đang ở trong núi”
Alex John cười gượng gạo.
Hoàng Thiên nhìn Alex John, thấy nét mặt hắn ta đau đớn, vết thương trên vai bất ngờ rỉ
máu, Alex John vẫn đang cố gắng chịu đựng.
“Anh Alex John, có phải anh tự chuốc họa vào thân không? Nếu anh không có ý định đánh
Thu Miêu của tôi, thì cũng không có kết cục này”
Hoàng Thiên lạnh lùng hỏi Alex John.
Alex John gần như phát điện, anh cảm thấy Hoàng Thiên đang xúc phạm mình.
Bạn đang đọc truyện mới tại me truyenhotmoi .com. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!