Kiều Quốc Cường gấp đến lớn tiếng hét lên.
Hoàng Thiên nhìn thấy Kiều Quốc Cường bị dọa thành dáng vẻ này, không khỏi nở một nụ cười nhẹ.
Thế nhưng, trong lòng anh cũng hiểu rất rõ, Kiều Quốc Cường này, lòng dạ vẫn là rất lương thiện.
Người tốt luôn luôn bị bắt nạt, thói đời này chính là như vậy, Hoàng Thiên cũng đã quen rồi.
Nhưng mà có anh ở đây, loại chuyện này không thể để xảy ra lần nữa, ngày hôm nay, anh nhất định phải lấy được một lời giải thích cho cả nhà Kiều Quốc Cường mới được.
“Ông Cường, ông không cần phải sợ, tên họ Tần này không thể làm gì được tôi đâu?
Hoàng Thiên cười nhạt, trông rất bình tĩnh mà nói với Kiều Quốc Cường.
“Hả? Còn không thể làm gì được cậu ư? Cậu Thiên à, cậu không biết sự lợi hại của
anh ta đâu, anh ta....”
“Kiều Quốc Cường! Ông con mẹ nó dám nói thêm một câu nữa xem, tôi đấm vỡ miệng ông đấy!”
Tân Cương giận dữ mà hét lên.
Bốp! Hoàng Thiên nện một đấm vào miệng của Tân Cương, một cú đấm này, suýt chút nữa đánh Tân Cương đánh đến ngất đi.
“Mày dám nói thêm một câu, tao sẽ khiến cho mày cả đời này cũng không mở miệng nói được nữa, có tin hay không?”
Hoàng Thiên lạnh lùng mà nhìn vào Tấn Cương, hỏi.
Tân Cương làm sao có thể không tin chứ?
Anh ta xem như đã nhận thấy rõ rồi, người thanh niên họ Hoàng ở trước mặt này, vô cùng tàn bạo.
Dám chống đối thêm lần nữa, chỉ có thể thảm hơn mà thôi.
Tân Cương nghĩ kỹ điều này, cũng không dám dọa nạt Kiều Quốc Cường nữa.
“Cậu Thiên, tôi biết là cậu lợi hại, nhưng mà đàn em của Tân Cương rất nhiều đó, năm sáu chục người! Mau chóng chạy đi!”
Kiều Quốc Cường gấp đến sắp khóc lên, khuyên nhủ Hoàng Thiên.
Hoàng Thiên cảm thấy hơi xúc động, anh biết được, Kiều Quốc Cường không hề cân nhắc đến an toàn của bản thân, vẫn luôn khuyên anh rời khỏi.
“Vậy ông và người nhà của ông phải làm sao? Tân Cương thấy tôi đi rồi, chắc chắn sẽ trút giận lên các người đấy”.
Hoàng Thiên hỏi Kiều Quốc Cường.
Kiều Quốc Cường cắn chặt môi, nói: “Mạng của Ngọc và tôi đều là do anh cứu về,
nếu như anh không sao, chúng tôi muốn như thế nào thì như thế đó đi!”
Hoàng Thiên nghe xong gật đầu, anh cảm thấy Kiều Quốc Cường này, vẫn là một người trong nghĩa.
“Anh Thiên, nghe theo cha tôi đi, những gì ông ấy nói đều là thật đấy, Tân Cương thật
sự rất đáng sợ”
Lúc này Kiều Ngọc cũng bước tới, khuyên bảo Hoàng Thiên.
“Đúng vậy, cậu Thiên này, cậu mau chạy đi, chậm thêm chút nữa là không kịp nữa đâu, ở gần đây đều có đàn em của Tân Cương....” Mẹ của Kiều Ngọc cũng khuyên nhủ nói.
“Bà nói không sai!”
Ngay vào lúc này, một giọng nói âm u hung tợn truyền đến, tiếp theo đó, hơn mười người đàn ông lực lưỡng cầm lấy cục gạch trong tay, bước tới đi qua đó.
Người đứng đầu, mặc áo đen và quần jean, là người vừa mới nói chuyện.
Tiêu rồi! Kiều Quốc Cường vừa nhìn thấy người này đến, liền biết hôm nay hoàn toàn Xong đời rồi.
Bây giờ dù Hoàng Thiên có đồng ý chạy đi, cũng chạy không được nữa.
“Đại ca, đây là đang xảy ra chuyện gì thế? Thằng nhóc này còn dám đánh anh nữa à?”
Sau khi tên áo đen bước tới, cau mày hỏi Tân Cương.
Bạn đang đọc truyện mới tại me truyenhotmoi .com. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!