Hoàng Thiên nhìn Kiều Ngọc, cảm thấy cô gái này cũng thật đáng thương.
Ở biên giới bị người hãm hại, khó khăn lắm mới thoát khỏi miệng cọp, lúc trở về lại phải đối mặt với sự quấy rối của Tân Cương, chẳng lẽ đẹp cũng là một cái tội hay sao?
Nghĩ đến đây, Hoàng Thiên nói: “Vậy được thôi, nhưng mà thức ăn đơn giản chút là được rồi, con người tôi qua những ngày khó khăn đã quen, món nào cũng ăn được”
Kiều Quốc Cường nghe vậy, ông ấy lập tức vui mừng nói với vợ: “Bà xã, mau vào bếp làm thêm vài món nữa, cậu Thiên ăn cơm ở nhà chúng ta, gia đình chúng ta thật là vinh dự!"
“Được được, em đi ngay đây!”
Vợ Kiều Quốc Cường vui vẻ đồng ý, nhanh chóng quay về phòng bếp nấu ăn.
Nếu Hoàng Thiên đã đồng ý ở đây ăn cơm thì đương nhiên không thể rời đi, lúc này theo lời mời nhiệt tình của Kiều Quốc Cường, anh bước vào nhà.
Kiều Ngọc cũng rất vui mừng, cô ấy thoát khỏi cái chết, may mắn là giữ được tính mạng.
Còn chuyện quá khứ không dám nhìn lại, chỉ có thể dùng thời gian chậm rãi xoa dịu.
Hơn nữa cô ta quá hâm mộ Hoàng Thiên, có cô gái nào mà không thích đàn ông mạnh mẽ? Tận mắt nhìn thấy Hoàng Thiên lợi hại như vậy, lại rất nam tính, Kiều Ngọc đã xác định Hoàng Thiên là Bạch Mã Hoàng Tử trong lòng mình.
Chỉ là không biết Hoàng Thiên đã kết hôn hay chưa, hơn nữa Hoàng Thiên cũng biết trước đây cô ấy bị hại nên chắc chắn sẽ ghét bỏ, điều này khiến lòng cô ấy rối bời.
Kiều Quốc Cường đưa Hoàng Thiên lên tầng hai, tầng một là siêu thị và tầng hai là nơi sinh sống của gia đình họ.
Trong phòng khách rất ngăn nắp gọn gàng, có thể thấy được người vợ mà Kiều Quốc Cường cưới không chỉ xinh đẹp mà còn rất sạch sẽ chỉnh tề, là phụ nữ tốt có thể sống qua ngày.
Mẹ nào con nấy, ấn tượng của Kiều Ngọc đem lại cho Hoàng Thiên cũng rất tốt, cô gái này xinh xắn dáng người cũng đẹp, tính tình cũng vô cùng tốt, chỉ là số hơi khổ, gặp tên đầu trọc kia ở biên giới phía Bắc.
“Cậu Thiên, uống trà, hút thuốc”
Kiều Quốc Cường cong người, niềm nở rót nước pha trà cho Hoàng Thiên, lấy thuốc lá ra còn giúp Hoàng Thiên châm lửa.
Hoàng Thiên cũng không khách sáo với Kiều Quốc Cường, anh cũng biết nếu không nhận lòng tốt của Kiều Quốc Cường, ông ấy có thể sẽ u sầu đến bệnh luôn.
Đôi khi cũng phải nhận sự biết ơn của người khác, nếu không sẽ khiến họ cảm thấy áy náy.
“Ông Cường, bây giờ ông có sợ không?”
Hoàng Thiên ngồi trên ghế sô pha hút thuốc, hỏi Kiều Quốc Cường.
Kiều Quốc Cường nhếch miệng cười khổ nói: “Tất nhiên là sợ rồi, cậu Thiên, tôi rất hận tên Tân Cương kia, nhưng hôm nay hành hạ anh ta thê thảm như vậy, tôi còn tự tay đánh anh ta, thật sự sợ anh ta sẽ trả thù”
Bạn đang đọc truyện mới tại metruyenhotmoi . Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!